“Sao cả ngày nay không thấy Cố Tổng nhỉ?” Một nhân viên thắc mắc.
“Cô còn nhắc, sếp Cố ở đây, tôi như đang nghìn cân treo sợi tóc vậy, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.”
“Mới sáng đã thấy sếp Cố cùng trợ lý Dịch ra ngoài rồi, trông có vẻ rất vội.” Thư Ỷ nói.
Nhược Hi gật gù thầm thán phục. “Đúng là phong thái của người làm sếp, hôm qua làm việc đến khuya như vậy, hôm nay đã bắt đầu làm việc từ rất sớm, anh ấy thật giỏi.”
…
Sau 17h, phòng thiết kế bắt đầu thưa người đi, mọi người ai nấy đều tranh thủ xuống ca.
Chỉ riêng Nhược Hi vẫn chưa có ý định ra về.
Tích Như đợi mọi người về hết, cũng rời khỏi văn phòng lúc 18h30.
Khi ra khỏi phòng, nhìn trái, nhìn phải không thấy ai, cô đã khoá cửa phòng lại.
Cửa phòng thiết kế phải mở bằng vân tay của nhân viên, và nếu khoá thì hoặc là người bên trong phải có chìa khoá, hoặc là mở bằng vân tay từ bên ngoài.
“Tôi xem, cô còn dám hóng hách không.”
Nhược Hi làm việc đến tận 20h, cô định đi pha một tách trà nóng để uống, thì nhận ra cửa không mở được.
“Nhược Hi, bình tĩnh… bình tĩnh, sẽ có cách.” Cô tự trấn an bản thân, hai bàn tay vô thức bấu vào nhau.
Cô thử mở cửa lại một lần nữa nhưng vẫn không được.
Tâm thức bắt đầu lo lắng, bệnh tâm lý của cô lại tái phát.
Cô chạy vội về bàn làm việc tìm thuốc, nhưng đã lục tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-that-tinh-co-anh-cung-thich-em/3729038/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.