Đến dưới sảnh chung cư.
Nhược Hi mệt mỏi thiếp đi từ lâu.
Nam Đình không gọi cô dậy, anh lặng lẽ nhìn hai bàn tay với những vết thương của cô, lại nhớ đến dáng vẻ luôn cố gắng không để bản thân yếu đuối của cô. Ánh mắt anh trầm xuống.
Trong lòng lại thầm nghĩ.
“Rốt cuộc, em đã phải trải qua những chuyện gì? Sao lại để bản thân thành ra thế này?”
Nhìn cô bây giờ như vậy, anh không khỏi hồi tưởng lại dáng vẻ của cô khi ở trường cấp 3.
Cô luôn đứng đầu về thành tích, những bài thiết kế của cô lúc bấy giờ đều được các giáo viên đánh giá rất cao.
Còn cả đồ án tốt nghiệp của cô, lúc đó cô đã rất toả sáng trên sân khấu, mặc trên người bộ thiết kế của mình, tự tin trình diễn và thuyết trình. Năm đó cô thực sự đã rất xứng đáng với giải nhất.
Chỉ là đã mười năm trôi qua, cô gái ấy bây giờ, có lẻ trong lòng mang theo rất nhiều vụn vỡ, nhiều đến mức cô không cho phép bản thân mình khóc nữa, càng không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cô cũng mơ màng mở mắt ra.
“Cố Tổng…” cô bật dậy, vội vàng chỉnh lại tóc.
“Không sao, vừa mới đến thôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì…. Anh đã giúp tôi, còn đưa tôi về.”
“Không cần khách sáo, đều là đồng nghiệp cả mà.”
“Nhưng…. Chuyện hôm nay….”
“Tôi quên rồi!” Nam Đình hiểu được cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thich-anh-that-tinh-co-anh-cung-thich-em/3729040/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.