Edit: Nữ hiệu thư Fernweh
"Thầy Tiểu Nhiếp, thầy Tiểu Nhiếp có ở đây không?"
Nhà họ Nhiếp là gia tộc chuyên phục chế nhiều đời, tài nghệ sửa chữa tranh và thư pháp cổ đã được truyền đến thế hệ thứ ba là Nhiếp Tung. Các đồng nghiệp trong Trung tâm nghiên cứu bảo vệ di sản văn hoá đều biết "Thầy Lão Nhiếp" là ông của Nhiếp Tung, "Thầy Nhiếp" là ba của Nhiếp Tung, và cái danh "Thầy Tiểu Nhiếp" đương nhiên sẽ rơi lên đầu Nhiếp Tung.
Gần đây, anh luôn bị cách xưng hô này làm cho khó chịu.
Nhiếp Tung dừng bút lại, nhíu mày nhìn người vừa đến, là đồng nghiệp tổ gốm sứ, Ngô Mẫn Chi.
"Thầy Tiểu Nhiếp, anh đến giúp tôi nhìn màu này với, tôi pha mãi mà luôn thấy không đúng lắm."
Văn phòng ở sát vách, bước vài bước đã đến. Chỉ một chốc sau, Nhiếp Tung đã giúp anh ta pha ra màu anh ta cần.
"Màu tím này đúng rồi, tôi pha cả ngày mà vẫn thấy không đúng, đã vậy hôm nay thầy tôi lại không ở đây nên phải chạy sang nhờ anh, thật ngại quá!" Ngô Mẫn Chi vừa nói vừa bắt đầu sơn sửa lại màu sắc cho món đồ sứ kia: "Anh biết đó, tôi là người chuyên hoá nên không có độ nhạy với màu như các anh."
"Anh Mẫn Chi quá khen, tôi quen tay hay việc thôi." Nhiếp Tung trả lời mấy câu hỏi của anh ta rồi vẫy vẫy tay về.
Có một chàng trai vừa đến tổ gốm sứ lập tức chạy đến trước mặt Ngô Mẫn Chi, tấm tắc nói: "Thầy Tiểu Nhiếp có lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-thay-nui-xanh-khong-bang-anh/2500693/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.