Ngày hôm sau, khi Bạch Chỉ ngủ dậy, cậu dành cả buổi trời đứng trước gương nghiêm túc chải đầu. Tóc cậu ngắn, mỗi ngày tắm rửa thuận tiện gội đầu. Ngày hôm qua tóc không có sấy khô, hôm nay liền thành cái bộ dạng cực kỳ hài hước. Bên trái nhếch lên một mảng lớn, đỉnh đầu còn có hai cọng dựng đứng lên diễu võ dương oai, trông cực kỳ ngu xuẩn. 
Bạch Chỉ đi tìm Phương Hạ mượn keo xịt tóc, đứng trước gương hết chải rồi lại cào tỉ mỉ đem tóc chải thành một bộ dáng tiểu soái ca, lại vuốt vuốt áo cho phẳng phiu không một nếp gấp. Lúc này mới vừa lòng tự tin bước ra khỏi nhà tắm. 
"Đủ diện nha" Phương Hạ tựa người trước cửa, cười nhạo, "Chưng diện như vậy là muốn cho ai xem đây?" 
Bạch Chỉ: "Hừ, ghen tị thì cứ việc nói thẳng" 
"Ghen tị?" Phương Hạ hừ lạnh, "Rõ ràng là tui soái nhất!" 
Vừa dứt lời, Tạ Tư Cẩn liền đi ngang qua trước mặt hai người. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tứ chi thon dài, một bộ dáng tùy hứng thoải mái nhưng soái khí ngời ngời. 
".....Được rồi!" Phương Hạ thu hồi lại tầm mắt, có chút tiếc nuối nói, "Tạ lão sư soái nhất, tui xếp hạng hai" 
Bạch Chỉ: "....." 
Bạch Chỉ không quan tâm đến phương diện ăn mặc hằng ngày cho lắm, thường phục đều là T-shirt cùng quần cộc, xỏ thêm đôi giày thể thao vậy là xong. May mắn là cậu dáng cao, mặt lại đẹp, hôm nay tỉ mỉ làm tóc, liền có dáng vẻ tuổi trẻ tươi sáng. Cậu đứng đó nhẹ nhàng mỉm cười, hơi thở thanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047731/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.