Bạch Chỉ không nghĩ gì nhiều, dù sao kim chủ phu nhân đã trả lương cho cậu cao như vậy, nếu còn để cho con người ta không có giường để ngủ, này cũng quá thất trách rồi. 
Quan trọng là Tạ Tư Cẩn cũng không phải thật sự có việc gì cần ra ngoài, chỉ là ngại muốn tránh đi mà thôi, trời đang tối đen thế kia mà còn để người đi lung tung trong núi lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? 
Nhưng mà cậu không nghĩ tới lời vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, biểu tình kinh ngạc đến không thể nói thành lời. 
Giống như cậu không phải đang mời Tạ Tư Cẩn ngủ chung với nhau, mà là muốn dụ dỗ con người ta đi làm chuyện gì đó mà không thể miêu tả được vậy ó. 
Bạch Chỉ vốn đang thản nhiên cũng có chút xấu hổ, chần chờ đứng lên: "Tui chỉ là sợ anh không có chỗ ngủ, thuận miệng nói vậy thôi, anh không muốn liền......." 
Hai chữ "quên đi" còn chưa kịp nói ra, Tạ Tư Cẩn đã đánh gãy lời cậu: "Vậy làm phiền cậu" 
"Không phiền không phiền, nên làm mà" Bạch Chỉ cười tủm tỉm. 
Bạch Chỉ tất nhiên không phải thật sự để Tạ Tư Cẩn ngủ chung với mình, phòng bọn họ là sàn tatami, thêm bộ chăn nệm là có thể ngủ được rồi. 
"Dọn nệm làm chi a?" Phương Hạ thấy hai người bận trải tới trải lui hơn nửa ngày, tùy tiện nói, "Bạch Chỉ cậu cùng tui ngủ, để cho Tạ lão sư ngủ giường của cậu là được rồi" 
Đang bận bịu ở trước mặt Tạ Tư Cẩn trải nệm, Bạch Chỉ không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-that-khong-co-truy-anh/1047730/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.