Mười phút cuối cùng của tuổi 24.
Vân Nhiêu ngồi xếp bằng trên ghế gọi video, để điện thoại lên giá, chiếu thẳng camera vào mặt.
– Cô chú ngủ rồi à?
– Ừ, bình thường bố mẹ toàn ngủ lúc 10 giờ.
Cô ôm mặt, dí sát vào camera: “Anh đang làm gì đấy?”
Người đàn ông trong màn hình đang thảnh thơi ngồi tựa vào đầu giường: “Em đoán xem?”
– Sao em biết được.
– Tất nhiên là đang…
Anh cố kéo dài giọng, sau bắt đầu cười cười: “Nhớ em.”
Tiếng anh trầm ấm bùi tai quá đỗi, đan xen nét quyến rũ trong ấy, dịu dàng thầm thì vào tai cô.
Chỉ vài ba con chữ giản đơn nhưng tai Vân Nhiêu đã đỏ hết lên rồi.
Vào đêm trước ngày chia xa, khi linh hồn và thể xác đang giao tiếp với nhau, anh liên tục nói những lời thương yêu trắng trợn bên tai cô, hành hạ cô đến khi cô sụp đổ, cầu xin anh thế nào cũng không được.
Không chỉ mỗi tai bị thiêu đốt mà người cô cũng hằn những dấu vết rực lửa.
Mãi đến hôm sau, khi Vân Nhiêu qua nhà anh trai ở xong mặc áo len cao cổ suốt mấy ngày liền nên đã bị mẹ gặng hỏi có phải cô bị ốm hay không, nhà bật lò sưởi mà còn mặc kín mít thế này.
Đối diện với camera, cô vô thức che mặt đi. Định bảo anh bớt phóng túng lại nhưng rõ ràng anh có nói gì đâu, cô suy nghĩ lung tung rồi liên tưởng nhiều quá ấy chứ.
Cô hắng giọng, chuyển chủ đề:
– Anh, em phải nhắc anh tí, mai anh đừng tặng quà gì giá trị quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351805/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.