Giữa tháng một, Thượng Hải đến với tiết trời lạnh nhất trong năm.
Ngay khi cảnh quay kết thúc, Lạc Ngôn đã vọt vào sân với chiếc áo khoác to sụ trong tay, chạy ra chỗ Cận Trạch.
Ngón tay thon dài của Cận Trạch kéo vạt áo lại.
Lúc quay anh mặc độc bộ vest, đôi tai cóng đến nỗi đỏ bừng lên nhưng mặt anh vẫn điềm nhiên như thế, người cũng chẳng run gì hết. Từng câu thoại, từng cử chỉ của anh cũng toát nên sự chuyên nghiệp của người diễn viên.
– Giám đốc thương hiệu với nhà thiết kế đang qua chỗ đạo diễn để xem phim đấy.
Lạc Ngôn lấy đôi găng tay ấm ra khỏi túi áo lông của mình rồi nhét vào tay Cận Trạch.
Cậu nhìn đôi tai đã đỏ ửng lên của ông sếp mình mà phải buột miệng chửi tùm lum:
– Người ta không xem dự báo thời tiết à? Không thì đã chả chọn cái ngày lạnh nhất để đi quay quảng cáo ngoài trời thế này.
Cận Trạch lẳng lặng liếc cậu, thế là cậu im bặt.
Mấy phút sau, Lạc Ngôn thấy bên đạo diễn vẫn đang thảo luận nên đã hỏi Cận Trạch có muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc không.
– Không cần đâu, anh không lạnh.
Đương lúc rảnh rỗi, anh bước ra đài quan sát cách đấy vài mét: “Cảnh ở đây đẹp quá.”
Bọn họ quay ở một trang viên ven sông nằm ở ngoại thành Thượng Hải.
Đài quan sát được xây ngay bên sông, dưới chân là dòng nước cuồn cuộn chảy về hướng Đông.
Giờ đang lúc mặt trời lặn, sắc hoàng hôn đan xen giữa hai màu cam vàng ngả về phía chân trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-se-tat-may-moi-khi-nho-nguoi/351804/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.