“Tôi tôi tôi…cái gì?” Người kia tỏ vẻ trêu chọc.
Trương Khê ngẫm nghĩ sao đấy mới nhớ ra, thì ra là bạn học cũ.
“A, Tô An”
“A, Trương Khê” Người kia buồn cười nhìn cô.
“…”
Bọn họ nhìn như bạn học cấp 1 vừa gặp lại nhau sau kì nghỉ hè. Mấy người lập trình nhìn thấy cũng cười không thôi.
Có người nhớ đến Trình Dịch liền đi tìm kiếm khắp nơi.
Trương Bình nhìn cô cùng Tô An rất thân thiết cũng có chút vui, Thẩm Nguyệt lại không như thế, bà kéo ông vào bếp, khuôn mặt không vui.
“Anh kích động cái gì? Con gái chúng ta hợp với Trình Dịch nhất”
“Xuỳ…Hợp với Tô An, Tô An trông ngoan ngoãn yêu chiều con bé hơn”
Thẩm Nguyệt tức giận: “Trình Dịch kia cũng tốt”
“Nhưng mà không tốt bằng Tô An”
“…”
Được lắm.
Ông bây giờ là muốn chiến tranh với bà, rõ ràng Trình Dịch mới xứng.
Vừa hay Châu Nhiễm cũng đến, cô ấy mang theo mấy bình rượu, còn rất nghiêm túc chào hỏi mọi người.
“Cũng đến à?” Trương Khê mỉm cười nhìn cô ta.
“Hôm nay mới được chào hỏi chị đàng hoàng, tôi là Châu Nhiễm” Cô ta gật đầu.
Trương Khê lắc đầu ngại ngùng: “Đừng khách sáo, có khi tôi nhỏ hơn chị đấy”
Tô An đứng cạnh mắt không rời khỏi cô, mọi cử chỉ của cô đều rơi và mắt anh ta một cách hoàn hảo, cứ như hợp đến không có khuyết điểm.
“Trương Khê, lâu lắm mới gặp lại cậu đấy”
Cô vỗ vai anh ta: “Ừm nhỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999625/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.