“Không quan trọng?”
“…” Cô khẽ gật đầu.
“Lần nào chị cũng đến đưa cơm, lần nào chị cũng muốn tôi giúp giải bài tập…Vậy cũng không quan trọng sao?”
Trương Khê khó xử.
Là do cho cô đa tình.
Là do tuổi xuân rất dài, dành cho anh cũng vui lòng. Nhóc con lạnh nhạt với cô đến dường nào bây giờ lại ở trước mặt cô hỏi tội.
“Xem như giúp đỡ”
Trình Dịch đứng lên, muốn tiến đến gần cô, chân anh dài lắm, bước thêm vài bước đã nhanh xuất hiên khiến Trương Khê giật mình không thôi.
Cảm giác chân thật quá, cô cũng không dám tin.
“Giúp cái gì? Ai cần chị giúp?”
Cô sợ hãi muốn lùi về sau: “Đừng manh động”
“Đồ nhẫn tâm”
“…”
Trình Dịch cuối thấp người tắt máy điều hoà, anh đi trước cô, bỏ cô lại với sự hoang mang tột độ.
Nào là thắc mắc, nào là rung rẫy, nhưng ngắn gọn chỉ có hai chữ, Trình Dịch.
Dư Thuần từng nói, Trình Dịch chính là giới hạn, chính là bảo bối của cô, nếu cô rời khỏi anh, chắc chắn một điều, cô không còn yêu anh nữa.Nhưng đến bây giờ, cô còn chẳng quan tâm đến có yêu hay không nữa, miễn là người đó, cả đời cũng không quên.
“Không muốn đi à?”
“Có…”
Trương Bình buổi tối đã tắm rửa sạch sẽ, ông vừa về phòng tìm đồ đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt mười phần tò mò nhìn mình.
“Em muốn nói cái gì?”
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Bà sau đó không kiềm được lại cất giọng: “Trình Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999627/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.