Trương Khê say rồi lại rất ngoan, chẳng làm loạn chẳng nôn bừa. Nhưng đưa cô về nhà…anh không nỡ. Đành ‘ích kỉ’ đưa về căn hộ của anh, như vậy sẽ tiện chăm sóc cô.
Thật ra là muốn ở riêng với cô!
Vừa mở cửa Mạch Mạch đã lười biếng đi ra tiếp đón, nhìn thấy còn có thêm một người, nó dường như muốn quấn cô hơn.
“Mạch Mạch không được” Anh nhìn nó mắng.
“Meo~”
Trình Dịch ôm cô đến sopha: “Cô ấy say, con không được”
“Meo meo~”
Anh xoa đầu nó sau đó lại đuổi nó đi rồi lại dịu dàng mang khăn lau trán và tay cho cô.
“Sau này đừng uống nhiều” Anh nhỏ giọng.
“Được”
Cô tuy nhắm mắt nhưng khuôn miệng vẫn cười.
Thật ngoan!
Lòng anh âm ấm, cảm thấy chút hơi ấm từ đâu như dòng nước tràn qua.
“Gọi Dịch Dịch” Anh trầm giọng.
“Không thể” Cô bĩu môi.
“Tại sao?”
Trương Khê không đáp
Nhưng một lúc lâu buồn bực: “Trình Dịch là chị em tốt”
“Không thể xưng hô bậy”
“Cậu ấy không vui”
Đúng thế, anh từng không vui, không thích tí nào nhưng bây giờ muốn cũng không được.
Bỗng nhiên cô sụt sịt: “Ghét cậu ấy”
“Cậu ấy…”
“Đến cậu ấy cũng ăn hiếp tôi”
Cô oà khóc tức tưởi, bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu kiềm nén bấy lâu đều dồn vào mà khóc. Cô vì cái gì mới bỏ đi, vì cái gì bỏ đi lại bị ức hiếp rồi trở về, dáng vẻ này thật buồn cười!
Trình Dịch đau lòng bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-noi-anh-nghe-chuyen-yeu-duong/2999596/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.