Ngày nhập học họ đều học cùng lớp. Anh Thư và Hà Lam là bạn thân từ nhỏ, cũng giống như Nhật Nam và Hoàng Anh vậy. Giữa Anh Thư và Nhật Nam luôn có xích mích, chiến tranh đấu khẩu với nhau. Không ai nhường ai, cứ thế như địch với cướp. Nhưng đao búa là vậy, Nhật Nam lại cảm thấy mình dần thân với một đứa con gái. Anh vô cùng suy nghĩ, rốt cuộc tại sao lại phải chiến tranh? Tại sao khi được cô chú ý tới anh lại thấy vui?
Phải chăng là yêu... Còn Hà Lam và Hoàng Anh, lại như đôi chim sẻ rụt rè. Rõ là thích nhau, nhưng lại cứ giấu giếm trong lòng. Họ giảng bài cho nhau, hát cho nhau nghe, thậm chí là nghe tâm sự của Hà Lam. Dẫn dắt một câu chuyện tình cảm đầy hài hước và thăng trầm của tuổi 16, họ đã trải qua thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Cô rõ ràng là cũng thích anh, nhưng tại anh cứ trêu cô, trêu cô là đồ ngốc nghếch, đã lùn còn hai lưng. Nên mới sinh ra chiến tranh lạnh. Tất nhiên Anh Thư rung động, chỉ là không nói ra thôi.
Ngày tháng trôi qua tựa thoi đưa, biết bao hoa phượng rụng đỏ khắp sân trường. Nhật Nam từng tặng cô một chùn hoa phượng đỏ, bên trong ghi "Tao thích mày!" Nhưng cô nào để ý, viết bên trong chùn hoa phượng thì biết được, giống như câu đố ấy. Nên cô chỉ hơi chạnh lòng, người mình thích, tặng mình hoa phượng dưới sân. Vì anh học giỏi, nên được cử đi du học. Bọn họ phải xa nhau và đến tận 5 năm sau mới quay trở về. Xa nhau như vậy, liệu họ còn giữ tình cảm cho nhau như ngày nào?