Cô hứng thú vì điều gì mà phải đến tận ngôi làng xa xôi này, rồi ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo như vậy? Rất lâu sau, đôi môi mỏng của anh từ từ nhếch lên tạo thành một đường cong.
Sang ngày hôm sau, có lẽ là vì có chút không quen, Tô Dư đã dậy từ rất sớm.
Nhưng những người dân ở nông thôn còn dậy sớm hơn thế nữa, ở đây cũng có nhiều khói lửa hơn ở thành phố.
Tô Dư sáng sớm đã nghe từ bên ngoài có tiếng chó sủa, tiếng gà gáy còn có tiếng máy kéo chạy qua, người dân trong làng thích la hét, nhà thì cách âm kém, Tô Dư có thể nghe rõ từng chữ một. Cô cong đôi môi của mình lên mỉm cười, rồi tiếp tục nằm nướng trên giường thêm một lúc.
Bên ngoài loảng thoảng có tiếng của Hoắc Nhiên, không biết anh nói câu gì, đột nhiên có người cười hỏi: “À, nhà của cậu còn có người chưa dậy sao, A Nhiên?”
Giọng điệu của Hoắc Nhiên rất nhỏ nhẹ, anh nói: “Ừm.”
“Bà nội của anh không phải là đã đến nhà cô của anh rồi sao? Trong nhà còn có ai nữa à?”
Tô Dư còn chưa nghe rõ được câu trả lời của Hoắc Nhiên, chỉ nghe được tiếng cười bên ngoài truyền đến, đám người sau đó cũng nhanh chóng giải tán.
Tô Dư xoay người lại, vùi đầu vào gối, xoa xoa rồi từ từ nở ra một nụ cười.
Một lúc sau, Tô Dư đứng dậy, chiếc quần dài cô đang mặc là của Hoắc Nhiên, vì ống quần quá dài, nên phải xắn lên mấy lần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481521/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.