Tô Dư bước qua cánh cửa gỗ, ở giữa sân có một cái bàn đá, bên cạnh còn một vài cái ghế cục không có lưng tựa, còn có một cái kệ để không, không biết là dùng để làm gì.
Hoắc Nhiên đẩy cửa phòng ra, tiếng “lạch cạch” của cánh cửa phát ra, anh bật đèn lên, ánh sáng vàng mờ bao trùm cả không gian này. Trong phòng khách chỉ có một cái bàn vuông, mỗi bên chỉ ngồi được có hai người, bốn cái băng ghế, trên chiếc bàn vuông có một chiếc khăn trải bàn cứng được dùng đinh đóng lại.
Tô Dư đi vào, đột nhiên cảm thấy bản thân cô không phải là có hơi liều lĩnh sao?
Cô nhớ lại mấy ngày trước Hoắc Nhiên có nói là bà nội Hoắc đã về quê, không lẽ là bà ấy cũng đang ở nhà sao? Cô vô thức liếc nhìn xung quanh.
Hoắc Nhiên giống như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng nói: “Bà nội không có ở đây đâu, bà đi tìm cô của anh rồi.”
“À… ừ.” Tô Dư mím đôi môi mỏng của mình.
Hoắc Nhiên nói: “Anh đi nấu mì cho em nhé.”
Tô Dư nắm lấy áo khoác của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Cô cảm thấy có hơi hụt hẫng, rõ ràng là trước khi đến đây, trên đường đi, bản thân cô có rất nhiều điều muốn nói với Hoắc Nhiên, nhưng sau khi đến được đây, đầu óc cô lại trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nói ra được, thậm chí cô còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, không gian trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481520/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.