Tô Dư: “…”
Sau khi gửi tin nhắn xong thì cô nhắm mắt lại, có lẽ là vì đã quá buồn ngủ nên không bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì chỉ nhìn thấy một bóng tối im lặng, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, mới nhận ra hiện tại đã là buổi tối rồi, cô đã ngủ thiếp đi từ trưa cho đến tối.
Tô Dư mở chăn ra, bước xuống giường, giẫm lên cây lau nhà bằng vải bông.
Hoắc Nhiên trong phòng khách hình như đang nghe điện thoại, một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến: “Ừm, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ về, bây giờ đã quá muộn rồi, đi trên đường thì không được an toàn cho lắm… chuyện cụ thể như thế nào đợi ngày mai tôi về rồi nói tiếp.”
Anh cúp điện thoại, dường như cảm thấy ở phía sau có người, liền trực tiếp quay người lại nhìn Tô Dư: “Em dậy rồi à?”
“Ừm.”
“Em đói không? Em có muốn ăn gì không?”
Tô Dư nghĩ một lúc rồi nói: “Ăn mì đi, cũng tương đối dễ nấu.”
“Được rồi.”
Hoắc Nhiên đi vào bếp, vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Ngày mai chúng ta sẽ quay về, có thể sẽ phải đi đến xem hồ sơ vụ án của Tạ Thân.” Anh nhếch môi nói một cách đầy sự mỉa mai: “Nếu không về chỉ sợ Tạ Lão sẽ nhảy cẫng lên mất.”
Trong nhà bếp.
Hoắc Nhiên đã cởi áo khoác của mình ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len rộng màu đen đơn giản, anh từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481522/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.