“Ừm.”
Hoắc Nhiên rũ mắt, đối diện với ánh mắt của cô, trong đôi mắt màu đen ấy xuất hiện rõ ràng ảnh ngược của cô.
“Điện thoại của anh đâu?” Tô Dư hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp.
Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút, cau mày, môi giật giật.
Lát sau, anh mới miễn cưỡng nhả ra mấy chữ: “Không biết.”
Chắc là anh đã bật chế độ im lặng rồi.
Tô Dư ngẩn người, rồi phá cười lên: “Hay để em nấu cháo cho anh nha?”
Lông mi Hoắc Nhiên run lên một chút, anh nhìn chằm chằm Tô Dư: “Em nấu ăn?”
“Ừm.”
Cô đứng lên, Hoắc Nhiên lần nữa nằm xuống, cô đổi cho anh một chiếc khăn khác, còn cẩn thận dịch góc chăn cho anh.
Hoắc Nhiên đang nằm, đôi mắt anh lúc này vô cùng sâu thẳm, như có dòng nước cuộn trào dưới đáy biển.
Thực ra Tô Dư không biết nấu ăn, cũng không có động lực để học nấu ăn, bình thường đều là dì Lâm làm giúp cô, lúc còn yêu đương với Hoắc Nhiên, cũng là Hoắc Nhiên nấu, cô chỉ cần phụ trách ăn là được.
Tô Dư mở cửa sổ phòng bếp, rồi gọi điện cho dì Lâm.
Cô vừa kéo cửa tủ lạnh ra xem, vừa hỏi: “Dì Lâm, nấu cháo phải làm như nào ạ?”
Dì Lâm có chút ngạc nhiên: “Con sao lại muốn nấu ăn vậy? Đừng có động vào, dì trở về liền đây, nếu giờ con muốn ăn cháo, hay là cứ đặt một phần trước đi.”
Tô Dư cong cong mắt: “Dì Lâm, con muốn tự mình làm.”
“Tốt tốt tốt.” Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481516/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.