Tô Dư ngồi bên cạnh căng thẳng cau mày, trong lòng thầm nghĩ: Tạ Thân quá là kiêu ngạo.
Tạ Thân nói xong lời anh ta muốn nói, sau khi nhìn đồng hồ thì liền muốn rời đi.
Tô Dư đột nhiên từ phía sau anh ta lên tiếng: “Người nhà của Thịnh Vãn còn khởi kiện dân sự, họ muốn số tiền bồi thường là mười triệu tệ, về khoản bồi thường này, anh có ý kiến gì không?”
Tạ Thân trong tích khắc thì dừng bước, bỗng nhiên quay người lại, trên mặt không còn nụ cười nào, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự nghiêm nghị, biểu hiện có chút hung dữ: “Mười triệu nhân dân tệ sao? Một xu tôi cũng không đưa cho họ!”
Đồng tử của Tô Dư mở rộng, căng thẳng mím chặt môi, cô siết chặt lấy cây bút đang cầm trong tay.
Tạ Thân tức giận, anh ta nắm chặt các ngón tay lại, các khớp ngón tay đều trắng bệch vì gắng sức.
Anh ta cười lạnh lùng, chế nhạo nói: “Thật đúng là một gia đình trơ trẽn vô liêm sỉ, tham lam, sư tử há miệng, mười triệu nhân dân tệ? Ba năm nay tiền tôi cho họ còn ít lắm sao? Cô hãy nói cho họ biết, bảo họ dừng ngay cái suy nghĩ hão huyễn ấy đi, quay về quê làm nông đi, còn muốn bán con gái của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý sao? Nằm mơ đi! Hơn nữa, lần này là Thịnh Vãn muốn giết tôi, tôi mới là nạn nhân, tôi mới cần tìm họ, muốn họ bồi thường cho mình!”
Tô Dư nghe được những lời này thì lồng ngực trở nên phập phồng, quai hàm cô nghiến chặt, dùng toàn bộ sức lực để đè nén cơn tức giận trong lòng.
Mỗi câu mỗi chữ mà Tạ Thân nói ra đều thể hiện rõ được trong lòng anh ta không hề có chút sự áy náy nào, còn tỏ ra khinh thường phụ nữ, còn không tôn trọng người mà anh ta đã giết hại.
Loại người như Tạ Thân, dù cho có tống vào tù cũng không đáng nhận được sự đồng tình.
Đêm đó, sau khi Tô Dư tan làm, cô liền quay trở về căn hộ của mình, cởi áo khoác ngoài ra, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng điện thoại di động, có người gọi điện thoại đến.
Tô Dư vội vàng lau khô tay, rồi chạy đến nghe điện thoại.
“Có phải cô Tô không? Tôi gọi đến từ cửa tiệm đồ ăn nhanh, tôi sắp đến ngoài cửa ngoài căn hộ của cô rồi, cô ra ngoài lấy đồ ăn giúp tôi nhé!”
“Được rồi.”
Tô Dư nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối rồi.
Tối nay dì Lâm về nhà, trong căn hộ chỉ có một mình cô, cô lười nấu cơm, nên đã đặt đồ ăn ở bên ngoài.
Cô mở cửa ra, thì nhìn thấy người giao hàng hạ mũ xuống khiến cho người khác không nhìn thấy rõ mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm. Cậu ấy bảo cô ký tên, sau đó đưa cho cô thức ăn, rồi xoay người rời đi.
Tô Dư đang bưng cháo quay lại căn hộ, đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp đặt ở góc cửa, chiếc hộp không được đóng kín mà chỉ che lại ở phía trên, bên mép hộp có dán một tờ giấy chuyển phát nhanh, nhưng thông tin trên đó thì trống rỗng.
Tô Dư cau mày, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp này, không biết rằng bên trong chiếc hộp là gì. Trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm không tốt, cô rất chắc chắn, cô mấy ngày nay chưa từng mua đồ trên mạng.
Tô Dư nheo mắt nhìn, chuẩn bị rời đi không quan tâm đến chiếc hộp này.
Cô vừa định bước vào nhà thì chiếc hộp giấy lại đột nhiên mở ra, bỗng có thứ đồ gì đó nhảy ra từ trong hộp, còn phát ra âm thanh chói tai.
Tim của Tô Dư dường như nhảy lên tận cổ họng, cô vô thức nắm chặt các ngón tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay mềm mại của cô làm cô cảm thấy có hơi đau.
Cô bình tĩnh trở lại, mím môi, hít một hơi thật sâu, rồi mới bước đến.
Món đồ nhảy ra khỏi chiếc hộp là một chú hề mùa xuân, dưới ánh sáng mờ nhạt của hành lang, chú hề mùa xuân trông có vẻ hơi đáng sợ một chút — khuôn mặt của chú hề tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm rất rõ, thoạt nhìn qua thì giống như hai hố đen không đáy, lại nhìn xuống, là một cái miệng đầy máu nhuộm đỏ chói, trông rất quỷ dị và đáng sợ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tô Dư ngồi xổm xuống, nhìn vào trong chiếc hộp, sau đó, đồng tử của cô đột nhiên co lại, rồi từ từ mở to ra, cô cắn chặt môi dưới, đôi môi trong phút chốc mất đi màu sắc.
Chú hề đã bị ai đó thiết lập để xuất hiện thường xuyên hơn.
Trong đáy hộp viết đầy những dòng chữ màu đỏ tươi như máu, lời nói cứ quanh quẩn bên tai —“Sợ không, có sợ không, sợ không? Giết người phải trả giá bằng mạng…”
Bên dưới còn có rất nhiều bức ảnh, những bức ảnh đều giống hệt nhau.
Trên tấm ga trải giường trắng xóa thấm nhuộm một màu đỏ tươi, trên giường còn có một người phụ nữ đang nằm, làn da của người nọ trắng bệch như đã chết.
Đây chính là Thịnh Vãn, đây cũng là bức ảnh hiện trường cái chết của cô ấy ở trong khách sạn.
Ở ngoài hành lang rõ ràng không có gió, không khí vô cùng ngột ngạt, nhưng Tô Dư lại cảm thấy sống lưng của mình lạnh buốt, lạnh đến rùng mình. Cô vội đứng dậy nhìn xung quanh, hàm răng dùng hết lực cắn chặt lại đến mức cô mơ hồ còn cảm nhận được vị máu bên trong miệng.
Cô luôn cảm thấy dường như có ai đó đang lén lút theo dõi cô.
Tô Dư quay trở lại căn hộ, cô đóng cửa lại, chiếc hộp đó vẫn được đặt yên ở ngoài cửa, cô không hề động đến nó. Cô đặt thức ăn lên bàn, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Tivi ở ngoài phòng khách đang chiếu một bộ phim truyền hình, âm thanh ồn ào mang đến một chút sự ấm áp ở trong căn phòng ấy.
Chỉ cần cô tham gia vào một vụ án mới nào đó, cô sẽ nhận được một món đồ chuyển phát nhanh của một người nào đó, ở bên trong là những bức ảnh sắc nét rõ ràng của các nạn nhân.
Người gửi những hộp chuyển phát nhanh đó rốt cuộc là ai? Tô Dư khẽ cau mày, suy nghĩ cả nửa ngày trời nhưng vẫn không nghĩ ra được cuối cùng là ai đã làm như vậy. Cô mở hộp đồ ăn ra, rồi bắt đầu ăn tối.
Tô Dư không sợ những bức ảnh của các thi thể như thế này, dù sao đi nữa cô cũng đã từng chứng kiến những hiện trường giết người đẫm máu còn ghê gớm hơn thế nữa, nhưng chỉ là bất cứ ai bị theo dõi một cách bí mật như thế này cũng đều sẽ có chút sợ hãi.
Đến khi chuẩn bị đi ngủ, Tô Dư do dự một hồi lâu, mới quyết định gửi cho Hoắc Nhiên một tin nhắn.
“Em vừa nhận được một món đồ chuyển phát nhanh ẩn danh, ở trong đó là những bức ảnh về cái chết của Thịnh Vãn.”
Hoắc Nhiên vẫn không trả lời lại tin nhắn của cô.
Tô Dư đợi một lúc nhưng điện thoại ở trong tay vẫn yên lặng, không nhận lại được bất cứ tin nhắn hồi âm nào.
Trong lòng cô cảm thấy có hơi trống rỗng, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhưng vẫn tắt đèn, rồi đi ngủ.
Có lẽ vì bị ảnh hưởng của người gửi các món đồ đó mà Tô Dư không thể nào ngủ ngon được, cho nên cô đã dậy từ rất sớm, đứng dậy thay quần áo, trang điểm lại, sau đó đi đến một cửa hàng cũng khá lớn ở gần căn hộ của cô để mua thêm ít trà mang đến văn phòng luật.
Vì cô đến sớm cho nên ở văn phòng không có bao nhiêu người.
Tô Dư mở cửa, thì thấy Lục Du Châu đang đắp chăn nằm ngủ ở trên ghế sofa.
Lục Du Châu nghe có tiếng động thì từ từ mở mắt ra, nhìn thấy rõ là người nào, anh ta lại nhắm mắt lại: “Là cậu à, Tô Dư, có chuyện gì mà cậu lại đến sớm như vậy?” Giọng nói anh ta khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ.
Tô Dư không nói gì, chỉ mỉm cười rồi hỏi anh ta: “Tối qua cậu ngủ lại ở văn phòng, tăng ca để xử lý vụ án à?”
“Ừm.” Lục Du Châu gãi gãi đầu: “Buổi chiều còn có một cuộc họp, cho nên tối qua tôi đã thức suốt cả đêm, bây giờ tôi phải ngủ thêm một lát nữa.”
Tô Dư thản nhiên cười nói: “Cậu sau này nên đi ngủ sớm một chút.”
Lục Du Châu cười nói: “Đợi sau khi chết sẽ được ngủ vĩnh viễn, còn sống thì còn có thể kiếm tiền, vẫn nên kiếm tiền nhiều hơn một chút.”
Tô Dư cong cong khóe mắt, rồi đặt túi trà buổi sáng lên bàn.
Cô thu dọn bàn làm việc trước, cô làm một cách rất nhẹ nhàng, bởi vì cô lo lắng sẽ có những tài liệu nào đó là của Lục Du Châu nên cô không dọn bỏ đi mà chỉ là thu dọn gọn gàng rồi đặt sang một bên.
Đợi đến lúc đến giờ làm việc của văn phòng hàng ngày, Tô Dư vẫn không nhận được tin nhắn của Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên cũng không đến văn phòng.
Tô Dư có gọi điện thoại cho Hoắc Nhiên mấy lần nhưng không có ai nghe máy cả. Cô cau mày, im lặng không nói gì, xoay người lại đánh thức Lục Du Châu đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Lục Du Châu mở mắt, ngồi dậy, đầu tóc rối xù giống như chuồng gà, ánh mắt mơ mơ màng màng: “Đại công chùa à, có chuyện gì vậy?”
Tô Dư nhẹ giọng hỏi: “Từ sáng đến giờ Hoắc Nhiên có liên lạc gì với cậu không?”
“Không có.” Lục Du Châu lại nằm xuống ghế sofa, nói: “Hai chúng tôi không phải mỗi ngày đều liên lạc với nhau. Tôi ngủ đây, nếu không ngủ, tôi sẽ chết sớm đó.”
Tô Dư cau mày, do dự cả nửa ngày trời, vẫn cảm thấy rất lo lắng, cho nên quyết định đến căn hộ của Hoắc Nhiên xem sao.
Sau khi lái xe đến cổng của khu chung cư của Hoắc Nhiên, cô dừng lại, cô nhớ lại lần trước cô đã bị bảo vệ chặn lại ở cửa.
Nhưng không ngờ lần này cô vẫn chưa nói gì, bảo vệ nhìn thấy mặt của cô, rồi lại nhìn vào biển số xe của cô đã bảo cô vào.
Nhân viên bảo vệ nhẹ nhàng cười nói: “Này, cô đến tìm luật sư Hoắc phải không? Cô vào đi.”
Tô Dư có chút bất ngờ, im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Cảm ơn chú.”
Tô Dư đứng trước cửa căn hộ của Hoắc Nhiên, nhấn chuông cửa, kiên nhận đợi trong giây.
Nhưng không có người nào ra mở cửa cho cô hay động tĩnh gì.
Cô tiếp tục đợi thêm một lúc nữa, nhưng vẫn im lặng như vậy.
Tô Dư ấn chuông thêm mấy lần nữa, rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hoắc Nhiên, vừa gọi điện thoại cho Hoắc Nhiên vừa nhấn chuông cửa.
Một lúc sau đó, cánh cửa căn hộ cuối cùng cũng mở ra.
Đầu tóc của Hoắc Nhiên có chút lộn xộn, trên trán còn có chút mồ hôi, mái tóc đen rõ ràng có hơi ướt, hình như là anh vừa mới ngủ dậy, đôi mắt thâm quầng của anh kém sắc hơn những ngày bình thường.
Trên người anh đang mặc một bộ quần áo màu xám đơn giản, mềm mại và rộng rãi.
Đôi môi mỏng của anh khẽ động đậy, theo bản năng vô thức cau mày lại nói: “Anh ngủ quên.” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp từ cổ họng phát ra. Cổ họng của anh giống như có hơi khô, khó chịu nuốt nước bọt xuống, sau đó buông cái tay nắm cửa, bảo Tô Dư vào nhà.
Anh đi vào bếp rót một ly nước, sờ vào thì mới biết đó là nước lạnh, thế là lại đặt xuống.
Tô Dư đi theo sau lưng anh, nhìn thấy anh thêm nước vào ấm siêu tốc, rồi đặt lên bếp hâm bằng điện, sau đó anh nhẹ nhàng dựa qua một bên, nhìn chằm chằm vào ấm nước, mái tóc đen của anh rối tung, đầu hơi cúi xuống, lông mi cong cong lên cũng hơi cúi xuống che khuất đi đôi mắt, đôi môi đỏ nhạt, trông có hơi không có tinh thần uể oải, bơ phờ.
Tô Dư liếc nhìn bếp hâm bằng điện, im lặng trong một lát, do dự hỏi: “Hoắc Nhiên, anh không được khỏe sao?”
“Cái gì?” Các nếp nhăn giữa hai hàng lông mày có hơi sâu, anh nhướng mi một cách nhẹ nhàng, nhìn qua chút sự mê hoặc.
Tô Dư bước tới, nhấn nút trên bếp hâm điện.
Đôi mắt đen láy trong trẻo của cô nhìn Hoắc Nhiên rồi nói: “Anh quên bật nút của bếp rồi.”
Hoắc Nhiên nhéo nhéo lông mày của mình, hơi cụp hai hàng lông mi xuống, đôi môi càng đỏ hơn, phản ứng dường như có hơi chậm chạp một chút.
Tô Dư đột nhiên nói: “Hoắc Nhiên, anh cúi đầu xuống đi.”
Lông mi của Hoắc Nhiên hơi run run, anh nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?” Nhưng anh lại có vẻ như đặc biệt nghe lời, vừa cúi đầu xuống vừa hỏi cô.
Tô Dư kiễng chân lên, đặt mu bàn tay của cô lên trán của Hoắc Nhiên.
Đôi đồng tử đen láy của Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm vào Tô Dư không chớp mắt.
Mu bàn tay của Tô Dư vừa ấm áp lại vừa mềm mại, các ngón tay thon dài tỉ mỉ, cô hơi ngước mặt lên, hai hàng lông mi dày đen từ từ tạo thành một bóng mờ dưới mi mắt, khóe mắt rủ xuống vô tội, hiện ra sự dịu dàng, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại, vẻ mặt có phần chân thật.
Cô hỏi: “Hoắc Nhiên, anh sốt rồi.”
Yết hầu của Hoắc Nhiên nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, giọng khàn khàn nói: “Ừm.” Giọng điệu của anh không mấy để ý đến, giống như sớm đã biết bản thân mình bị bệnh.
“Trán của anh nóng quá.”
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng ngày càng tối sầm lại, bởi vì bị bệnh rồi, cho nên ánh mắt anh có chút mơ màng, giống như có sương mù vậy.
Tô Dư vừa muốn thu bàn tay lại thì bàn tay của cô đột nhiên bị một đôi bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lại.
Bàn tay của Hoắc Nhiên lộ rõ những khớp xương rõ ràng nhưng cũng rất thon gọn, anh từ từ siết chặt tay lại, ôm lấy bàn tay của cô ở trong lòng bàn tay của mình. Các xương ngón tay của anh lồi lõm, đầu ngón tay thô, anh đang xoa xoa mu bàn tay của cô, bởi vì bị sốt nên nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cũng rất cao.
Anh không nói gì, cũng không buông tay.
Đôi tai của Tô Dư dần dần nóng lên, hai mắt cô cũng mở to.
Hai người ai cũng không nói lời nào, ánh nắng của mùa đông xuyên qua lớp cửa sổ ở phòng bếp chiếu vào bị lưới của cửa sổ chia thành từng ô nhỏ, trong không khí có những hạt bụi mịn nhấp nhô đang di chuyển.
Một lúc sau đó, Tô Dư mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Anh buông em ra trước đã, nước sôi rồi, tắt bếp trước đi.”
Đồng tử của Hoắc Nhiên tối sầm lại, đôi môi anh mím chặt, buông tay của cô ra, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cô.
Tô Dư tắt nút của bếp hâm, rót nửa cốc nước nóng cho Hoắc Nhiên. Cô nhìn xung quanh muốn tìm nước khoáng, sau đó rót một ít vào cốc, đợi khi thành nước ấm, mới đưa ly nước cho Hoắc Nhiên uống.
Đôi môi của Hoắc Nhiên có hơi khô, sau khi uống một chút nước ấm, anh mới cảm thấy trên đôi môi mình có chút máu.
Hoắc Nhiên bị bệnh thì rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm trên ghế sofa, Tô Dư đắp chăn cho anh, vắt cái khăn với nước nóng, rồi đắp lên trán của anh.
Đôi mắt anh nhắm nghiền, dưới mí mắt có quầng thâm rất rõ.
Tô Dư lại rót thêm cho anh một cốc nước, rồi tìm thuốc hạ sốt, cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Nhiên, ngồi dậy uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.”
Hoắc Nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy ấy hiện lên vẻ ngây thơ tội nghiệp, vẻ sắc bén hàng ngày hoàn toàn biến mất. Anh ngồi dậy, ngồi im lặng, ngước mắt nhìn Tô Dư, rồi ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc.
Tô Dư hỏi anh: “Có phải anh đã bị sốt từ tối hôm qua rồi không? Anh ngủ bao lâu rồi?”
Yết hầu của Hoắc Nhiên khẽ di chuyển: “Không biết, tối qua anh vốn dĩ muốn tăng ca, nhưng cảm thấy rất buồn ngủ, rồi ngủ quên luôn.”
Tô Dư nhìn xung quanh, nghi ngờ một chút rồi hỏi: “Bà nội Hoắc không ở đây sao?”
“Ừm.” Hoắc Nhiên cụp mắt xuống: “Bà bình thường đều ở với cô của anh, anh bận công việc, không thể nào chăm sóc cho bà được.”
Trong mắt của anh dường như có một dòng nước từ từ chảy xuống, bởi vì hôm qua là ngày giỗ của cha anh.
Tối hôm qua anh trở về nhà, có lẽ là sau khi phải tăng ca mấy ngày liên tục, anh cảm thấy hơi mệt mỏi, có lẽ là vì thời tiết trở nên lạnh giá, anh không thích ứng được, hoặc có lẽ là anh nghĩ đến cái chết của cha anh, anh liền cảm thấy đầu đau âm ỉ, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn kiên trì đọc hồ sơ.
Nhưng không ngờ đầu của anh đau đến choáng váng, cuối cùng anh liền ngủ gục trên bàn.
Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, anh giống như đang gặp ác mộng, làm sao cũng không thể thức dậy nổi.
Tô Dư ngồi xổm dưới đất, chớp chớp mắt nhìn anh, nói: “Sáng giờ anh vẫn chưa ăn sáng, đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]