Tô Dư lắc đầu, còn Hoắc Nhiên thì không trả lời.
Lục Du Châu đi ra một mình, điện thoại Hoắc Nhiên bỗng dưng rung lên, anh nhìn thoáng qua điện thoại, rồi nói với Tô Dư: “Anh đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Hàng ghế dài lúc này chỉ còn mỗi Tô Dư, bầu không khí cũng trở nên vắng vẻ.
Tô Dư có hơi đói, cô với tay lấy trái cây sấy ở trên bàn. Cô ăn được một lát, lại thấy khát nước, nhìn trên bàn thấy chai rượu, tự nhủ rằng chắc nồng độ cồn cũng không cao nên liền cầm lên để uống.
Chiếc ghế được đẩy ra, Hoắc Nhiên đã quay lại, anh rũ mắt xuống, nhìn đến hộp trái cây sấy mà Tô Dư còn đang ăn dở, cô đang ăn rất từ tốn, lúc ăn cái gì hình như cô cũng đều như vậy.
Ở nơi góc tối của ánh đèn, hai má cô phồng lên, tựa như một chú sóc con ham ăn.
Hoắc Nhiên thấy vậy thì cười cười.
Tô Dư lại uống một ngụm rượu, hương vị cay nồng len từ đầu lưỡi lên đến tận cổ họng của cô.
Chờ cơn say qua đi, cô vươn đầu lưỡi liếm bên môi một tí, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên rũ mắt, chiếc mũi cao thẳng để lại một cái bóng trên gương mặt anh tuấn của anh. Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, cổ họng tự nhiên cũng trở nên khô khốc.
Anh cũng ngồi xuống, để ý thấy ly rượu trên bàn đã cạn. Anh nghiêng đầu, cau mày: “Tô Dư, em uống hết rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-y-luat-su-hoac/3481517/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.