“Đồng, Đồng Đồng…”
Đáy mắt An Hân Du thoáng qua chút cay độc và ngờ vực, sau đó liền ân cần bước tới:
“Sao cậu lại trở ra như thế này? Gần đây cậu đã đi đâu? Mình tìm cậu mãi…”
“Đủ rồi, đừng đóng kịch nữa!”
Suốt ba tháng sống trong bóng tối và giày vò, Tô Đồng nhìn thấy cô ta liền mắc ói.
“Cận Viễn, đứa con trong bụng cô ta không phải của anh! Em đã nghe thấy hai tên tay chân của cô ta nói cô ta ăn ốc bắt anh đổ vỏ, cũng chính là cô ta đã sắp đặt để anh bắt quả tang em ngoại tình, anh đừng đính hôn với cô ta, cô ta là một kẻ lừa đảo không hơn không kém!”
Tim An Hân Du đập thình thịch.
Chết tiệt!
Hai tên khốn không được tích sự gì cả!
Đáy mắt lập tức ngân ngấn lệ, cô ta giữ chặt ngực ra vẻ bất ngờ:
“Đồng Đồng, mình biết cậu hận mình cướp mất anh Cận Viễn, nhưng sao cậu có thể thêu dệt ra điều bịa đặt này để nói xấu mình? Cậu biết rõ mình yêu anh Cận Viễn tới nhường nào, từ nhỏ tới lớn, suốt mười mấy năm…”
Lời lẽ lên án nhỏ nhẹ, cảm động trái ngược hoàn toàn với thái độ chanh chua hăm dọa của Tô Đồng. Tô Đồng biết lúc này mình không nên nổi nóng nhưng cô không thể nhẫn nhịn.
“An Hân Du, cô còn định vờ vịt tới khi nào? Cả ngày đeo mặt nạ cô không thấy mệt sao? Khí thế ngông cuồng khi sai người bắt cóc tôi lúc trước đi đâu cả rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282637/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.