An Hân Du sợ hãi khiếp đảm trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, lảo đảo ngã ra sau, sắp sửa va vào bức tường sau lưng…
“Hân Du!”
Chu Cận Viễn hoảng hốt, hai chân bước vội lên trước, kịp thời ôm cô ta vào lòng:
“Em sao rồi?”
“Em…” Trán An Hân Du lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm lấy bụng: “Đau… Em đau bụng quá, Cận Viễn, con của chúng mình, nhất định phải cứu lấy con của chúng mình…”
Nếu như nói anh mới nảy sinh một chút lòng tin với Tô Đồng, vậy thì lúc này đây tất cả đã tan biến.
Anh lập tức bế bổng An Hân Du lên, an ủi:
“Không sao đâu, hãy tin anh, con của chúng ta nhất định sẽ bình an.”
Chu Cận Viễn ôm lấy cô ta, trước khi rời đi chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Đồng:
“Nếu như Hân Du và đứa bé có vấn đề gì, tôi đảm bảo cô, gian phu của cô, bao gồm cả đứa bé trong bụng cô sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu!”
Dứt lời, anh giận dữ bỏ đi.
Một loạt những hành động và lời nói này của anh diễn ra dứt khoát, không chút do dự, Tô Đồng đứng đó, đờ đẫn một hồi, sau đó cô bất ngờ bất cười, cười điên dại cười tự chế giễu cười tuyệt vọng.
Quả là… phong cách của Chu Cận Viễn!
Hành động dứt khoát, đối xử với cô như một kẻ xa lạ.
Cô cũng không hề do dự, bắt một chiếc xe đi theo Chu Cận Viễn tới bệnh viện.
- --
Tại bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282638/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.