Nỗi khổ sở không nhìn thấy mặt trời đè nặng lên cô.
Tô Đồng hết lần này tới lần khác cầu xin những kẻ đó tha cho mình, cô có thể cho họ tiền cho họ mọi thứ họ muốn nhưng họ chỉ cười nhạo cô ngây thơ, nụ cười đó quá lạnh lùng, làm trái tim với vô vàn thương tích của cô thêm băng giá.
Ngày hôm sau.
Bọn bắt cóc đặt bữa sáng xuống dưới đất.
Tô Đồng tỉnh dậy nhưng tinh thần không được tốt, cô nằm yên.
Hai kẻ đó tưởng cô chưa tỉnh liền thì thầm to nhỏ:
“Mẹ kiếp, tới mẹ tao tao còn chưa hậu hạ bao giờ! Ngày ngày cơm bưng nước rót, nhớ trước đây tao cũng là một trang hảo hán trên giang hồ…”
“Thôi đi mày, An tiểu thư và Chu tiên sinh sắp sửa đính hôn rồi, đặc biệt căn dặn chúng ta phải trông chừng cô ta cẩn thận, nếu mày gây chuyện, An tiểu thư sẽ không tha cho mày đâu!”
“A, cô ta đúng là một kẻ tàn nhẫn, vì muốn níu giữ Chu Cận Viễn dám ăn ốc cho anh ta đổ vỏ, ha ha ha…”
Nằm trên giường, lông my Tô Đồng không ngừng mấp máy.
Mấy gã bắt cóc vừa nói gì?
Ăn ốc đổ vỏ?
Đứa con trong bụng An Hân Du không phải của Chu Cận Viễn?
Vậy có khi nào Chu Cận Viễn bị cô ta mê hoặc nên mới phản bội cô và hãm hại ba cô?
Trái tim héo mòn trong bóng tối của cô bỗng nảy sinh một ý niệm đáng thương, có phải chỉ cần vạch trần bộ mặt thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282636/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.