Rời khỏi bệnh viện, trời không biết lại bắt đầu mưa từ lúc nào.
Tô Đồng trú mưa ở góc tường bệnh viện, bàn tay nhỏ bé khẽ xoa nhẹ lên bụng, nét mặt vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ nói:
“Con yêu, sau này chỉ còn hai mẹ con chúng ta thôi!”
Cô lặng lẽ đứng đợi ngớt mưa.
Đôi mắt khóc nhiều nhìn rõ dần lên.
Trong làn mưa, Chu Cận Viễn lái xe chở An Hân Du rời đi.
An Hân Du hạnh phúc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, từ nay về sau người đàn ông này sẽ thuộc về cô, mặc cho Tô Đồng có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không thể làm nên trò trống gì.
Không uổng cô hao tổn tâm trí nhiều tới vậy…
Nhìn qua kính xe, cô thấy Tô Đồng ở cổng bệnh viện.
Trời mưa như trút nước, Tô Đồng có vẻ hơi lạnh, bóng dáng một mình vô cùng cô đơn lẻ loi, An Hân Du khẽ nở nụ cười đắc ý, nhưng khóe miệng chợt sững lại khi thấy Tô Đồng đưa tay lên xoa bụng.
- --
Mưa lớn liên tục một tiếng đồng hồ mới nhỏ dần.
Tô Đồng tranh thủ dùng túi xách che đầu, đội mưa tới bến xe bus chuẩn bị bắt xe về nhà, nào ngờ khi đi ngang qua đường, một chiếc xe khách loại nhỏ màu đen bất ngờ thắng gấp dừng lại bên cạnh cô, sau đó khi cô chưa kịp kêu cứu thì đã bị bịt chặt mũi miệng, đánh ngất nhét vào trong xe.
Xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Đợi tới khi Tô Đồng dần dần tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nguyen-cung-anh-tron-doi-tuong-tu/3282635/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.