Thạch Dị Quy thu xếp đồ đạc của mình ở quân đội dã chiến, những thứ cần thiết đều phải mang theo. Anh nghe chỉ huy nói, lần này ở lại Vũ Hán chắc khoảng một tuần mới về lại Nam Kinh.
Anh đang dọn đồ đạc thì Viên Mẫn đi vào, thông báo vì ngoài Vũ Hán có mấy khu vực nhiều trẻ em và người già. Vậy nên không cần đợi đến khuya nay, bây giờ cả quân đội sẽ tiến hành ra đó.
Chuyến xe khởi hành, xe của đội bác sĩ tình nguyện là một xe riêng, đi sau một xe quân đội chở lều trại và thiết bị. Thạch Dị Quy ngồi cạnh Viên Mẫn, mắt nhìn ra bên ngoài. Những đoạn đường không bằng phẳng, xe cũng vì thế mà lắc lư theo, nhưng sắc mặt của anh vẫn một nét không thay đổi.
"Dù có thế nào, thì bác sĩ tình nguyện cũng là người tốt. Anh Dị Quy, là người tốt."
Câu nói của Mã Anh Kỳ đột nhiên vang lên trong đầu anh, rất trẻ con và tinh nghịch, nhưng nguồn động lực và khích lệ thì không hề nhỏ. Một người từng nghĩ mình sẽ bị chôn vùi bởi xã hội lạnh lẽo, thiếu thốn tình thân. Cuối cùng, lại chính vì như thế mà đứng lên, bước vào con đường y đức.
Thạch Dị Quy trầm ngâm được một lúc thì nhắm mắt ngủ một giấc dài. Cho đến khi xe phanh lại, Viên Mẫn bên cạnh vỗ vai anh.
"Dậy nào! Tới nơi rồi!"
Anh giật mình, sau đó tỉnh táo hẳn ra mà vác theo ba lô đồ xuống xe. Khi mọi người vừa bước xuống, thứ đập vào mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-minh-chay-di-dau/3066378/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.