Ngay khi cuộc họp giao ban kết thúc chị Diệp lập tức tìm An Nhiên để họp chuyện. Số là cả buổi chị không nghe vào tai được câu nào của cấp trên bởi vì anh bác sỹ đó, thật sự là bước ra từ lời đồn. Chị dùng hết liêm sỉ của gần ba mươi năm cuộc đời để mà nhìn người ta. Thích từ cái nhìn đâu tiên là có thật đó.
An Nhiên cũng có chút tò mò, là người như thế nào để bà chị phải khổ tâm như vậy? Thế nhưng cô cũng còn rất nhiều việc phải làm, cơm trưa cô còn chưa mua được nữa đâu có rảnh rỗi mà tìm người ta xem mặt chứ.
Cô vừa bước chân ra cửa, cũng chưa đi qua được quầy lễ tân đã có cô y tá hớt hơ hớt hải chạy ra từ phòng cấp cứu. Túm được An Nhiên cô ta như người sắp chết vớ được cọng rơm.
Thì ra trong phòng cấp cứu vừa có một bệnh nhân, là có thẻ Vip mà tự mình sông vào, anh ta bị ngã đoán chừng đã gãy tay phải. Nhưng không cho y tá chạm vào mình. Yêu cầu nếu là bác sỹ nữ thì phải có ngoại hình khá mới được chữa cho anh ta, còn bác sỹ nam và những người không thuộc diện "khá" trở lên đó thì tốt nhất tự biết mà tránh xa ra.
Cô y tá kia biết An Nhiên không phải bác sỹ cấp cứu, nhưng trong lúc này cô có thể tạm thời giúp xem qua một chút để anh ta thôi làm loạn rồi cô đi tìm bác sỹ chính phù hợp tiêu chuẩn là vừa kịp. Hơn nữa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799819/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.