Sau một năm làm tình nguyện ở Pakistan, Anh Tú tiếp tục đăng ký đi đến Somalia và Angola, hai đất nước ở Châu Phi với nền y học còn rất thô sơ và lạc hậu. Cho đến khi cảm thấy mình đi cũng đã đủ, đã đến lúc phấn đấu cho một công việc ổn định. Nhưng thay vì quay trở lại Anh phát triển sự nghiệp dưới sự hậu thuẫn của ba, cậu lại quyết định trở về Việt Nam.
Khi đó cậu cũng có liên lạc với Ông Bà ngoại, được biết tình hình sức khoẻ của ông không được tốt nên cậu đã thu xếp về sớm trước dự kiến vài tháng.
Bệnh viện mời cậu về theo thư giới thiệu của một vị giáo sư nổi tiếng, sau khi nghỉ hưu ông đã đi khắp nơi trên thế giới để làm tình nguyện. Cậu gặp ông ở Angola, ông đã từng có thời gian sống ở Việt Nam nên thường xuyên nói chuyện và cũng đánh giá rất cao chuyên môn của cậu. Lúc đó Anh Tú không biết An Nhiên và Khôi Nguyên cùng làm ở đây.
Ngày cậu về nước thì ông ngoại cũng đã xuất viện. Nhưng bà đã kể cho cậu biết khi ông nhập viện vì bị xuất huyết dạ dày, bà vô tình gặp An Nhiên mới biết cô đang làm việc ở đó. Suốt một tuần con bé đều không cho bà ở lại mà tự mình thay bà chăm sóc ông vào buổi tối.
- An Nhiên ấy, con bé thật tốt a. Bao nhiêu năm rồi bà mới gặp lại mà nó không thay đổi gì. con người ta dù trưởng thành nhưng vẫn giữ được sơ tâm thật sự rất đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799815/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.