Sau hai ngày tự nhốt mình trong phòng, An Nhiên chỉ ra ngoài đều đặn vào các bữa ăn. Cô không nói gì nhưng cũng không tỏ ra buồn bã. Cảm xúc chính là vô tâm với tất cả mọi thứ. Có lẽ đây là cách hành xử của một người trưởng thành mà cô đã học được, né tránh không bằng đối diện và bước qua.
An Nhiên không giấu diếm mà rất tự nhiên nói cho cả nhà biết những gì đã xảy ra, nghe cách cô nói nó lại nhẹ nhàng như đó là câu chuyện của một ai khác, không có liên quan gì đến cô vậy. Ba mẹ cô ngoài lời động viên " rồi mọi thứ sẽ ổn thôi" thì cũng không biết nói thêm gì?! Càng không biết đối với tâm thái này của con gái họ nên buồn hay nên vui mới phải đây?!
- Ba mẹ, con muốn mua xe riêng ạ.
An Nhiên vui vẻ chuyển chủ đề. Ba mẹ cô không ngạc nhiên lắm vì việc này vốn nằm trong dự tính của họ, nhưng lúc đầu An Nhiên vẫn đi làm cùng em gái, sau lại có Anh Tú đưa đón thành ra một chiếc xe ô tô với cô lại nói không cần thiết. Cho nên từ ngày về nước cô cũng không có mua sắm gì. Chỉ là trong hoàn cảnh này lại muốn mua xe thì cảm thấy có mấy phần đường đột.
- Được, cứ chọn cái tốt tốt một chút, nếu cần ba mẹ bù thêm cho. Tiền những năm qua con đưa mẹ cũng không tiêu đến.
Khôi Nguyên đưa cô đi chọn xe, An Nhiên rất cao hứng còn đặc biệt chọn màu theo phong thuỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799789/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.