Buổi sáng hôm sau An Nhiên tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau kinh khủng, hôm qua như vậy mà lại uống đến không biết trời đất thế nào? Cô mơ mơ màng màng nhớ lại dường như chị Diệp đã đưa mình về thì lại yên tâm nằm xuống ngủ tiếp. Ngày nghỉ mẹ cũng không đánh thức cô, chỉ nấu canh cho rồi bà cũng đi làm việc của mình.
An Nhiên ngủ nướng đến lúc bụng dạ biểu tình gay gắt cô mới dậy đi ăn sáng cũng là đến giờ cơm trưa. Mẹ cô trở về nhìn thấy con gái vẫn chưa tỉnh táo thì có phần xót xa. Nhưng căn bản con cũng đã lớn không ai lại đi cằn nhằn hay mắng mỏ, huống hồ bà lại hiểu con gái mình như vậy.
- Buổi chiều mẹ muốn sang nhà Ngọc My xem hai mẹ con nó thế nào?! Con đưa mẹ đi nhé.
- Dạ được ạ, con cũng nhớ thằng bé, không biết qua vài tuần đã biết làm gì rồi.
- An Nhiên này, mẹ nghe Khôi Nguyên nói qua rồi, chuyến đi học ở Anh đợt này nó không tham gia được, đã đề nghị để con đi thay, con suy nghĩ đến chưa?!
- Con chắc là không có vấn đề gì rồi, anh Nguyên còn vướng bận gia đình, Ngọc My nó mới sinh nên anh ấy không muốn đi, Chứ mẹ thấy con rất rảnh mà. Học tập thêm chút cũng tốt cho sau này mà…
- Nhưng … lại là quay về đó, nếu như gặp … gặp lại Anh Tú ấy. Mẹ sợ con không thoải mái.
- Không sao mà mẹ, con cũng hỏi anh Nguyên rồi, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799788/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.