Mùa thu ở Anh cũng có những cơn gió xe lạnh, cũng có những tán lá vàng úa, cũng có những hoàng hôn mang màu nỗi nhớ. An Nhiên rất nhớ nhà, nhớ bữa cơm mẹ nấu, nhớ giọng nói khàn trầm của ba, nhớ cả cô em gái dù đã là mẹ một con vẫn không ngừng chọc quê cô, lại càng nhớ bé con luôn nhoẻn miệng cười khi cô xuất hiện. Không biết có phải khi càng lớn con người ta lại càng nhạy cảm hơn không, đều có xu hướng trở về bên gia đình, người thân, ở ngoài thế nào cũng vẫn cảm thấy thiếu thốn.
Nhưng nói một cách công bằng thì có lẽ Nước Anh chính là nơi gợi lại nhiều kí ức của cô, cho nên con người mới dễ buồn tủi vô cớ như thế. An Nhiên không dám để cho bản thân mình nhàn dỗi nữa, cô cố gắng bận rộn nhất có thể. Vậy là rất nhanh cũng đã gần hết chương trình bồi dưỡng, thời gian này cô đều ở bệnh viện là chính. Viết xong bài báo cáo thu hoạch nữa là có thể trở về với ba mẹ rồi. Tuy nhiên vẫn còn một việc mà An Nhiên còn canh cánh trong lòng, nhiều lần cô muốn gặp giáo sư nói chuyện riêng nhưng nhìn ánh mắt không hài lòng mà ông dành cho mình thì bao nhiêu lời lên đến miệng lại tự nuốt xuống mà thôi. Nhưng bây giờ cũng sắp kết thúc rồi, không biết có dịp quay trở lại đây hay là sẽ không bao giờ nữa?
An Nhiên chạy nhanh theo sau giáo sư, rõ ràng ông biết cô đang cố gắng đuổi theo nhưng vẫn không hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799787/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.