An Nhiên bước đi những bước vô định, cô không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào? cũng không biết bằng cách nào mình có thể trở về khách sạn được. Trong đầu cô vẫn chỉ là những lời nói của Sofia, từng câu từng chữ rõ ràng đến nhức nhối. Cô cứ nghĩ sự thật chính là những gì diễn ra trong cuộc sống của cô, sự thật là trước khi quay lại đây cô đã không còn yêu cậu ấy nữa, sự thật là cô hận cậu ta đến tận xương tuỷ. Nhưng cô sai rồi, sự thật lại chính là những điều cô chưa bao giờ biết. Thế mà bây giờ biết rồi nó lại còn đau hơn gấp ngàn lần khi cô bị bỏ rơi, khi cô nghĩ mìn bị phụ bạc. Phải làm sao đây? Cô phải làm gì bây giờ?
Thì ra bức ảnh An Nhiên nhận được từ Sofia chỉ là một sự sắp đặt của Anh Tú. Cô ta nợ cậu hai mạng người, cho nên cậu đã yêu cầu cô làm việc đó xem như trả ơn cho mình. Đứa bé đúng là con của Sofia nhưng hoàn toàn không có liên quan gì đến Anh Tú. Trước khi về Việt Nam, cậu vô tình gặp cô bị băng huyết ở trên đường khi đang mang thai tháng thứ bảy. Đó là lúc bố đứa bé không nhận con, còn hắt hủi bỏ mặc cô. Sofia bỏ đi không may bị ngã và băng huyết, lúc cô nghĩ mình không qua khỏi thì mơ hồ nghe có người gọi tên mình. Khi tỉnh dậy cô mới biết Anh Tú đã đưa mẹ con cô đến bệnh viện cấp cứu lấy thai. Đứa bé sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799785/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.