Sau khi nhận phòng và sắp xếp hành lý, An Nhiên cùng Tifani đi dạo một chút, họ chọn khu công viên tự nhiên gần đó. Tifani vô cùng hứng thứ, nhưng đi bộ được một chút cô bé đã khó thở, sắc mặt trở nên tái đi. An Nhiên đương nhiên hiểu rõ tình hình của cô bé, họ chọn một gốc cây lớn rồi cùng ngồi nghỉ ngơi, uống nước xong thì Tifani đã có vẻ ổn hơn. Dù có hơi mệt nhưng tâm trạng cô bé cơ bản vẫn rất tốt.
- Chị An Nhiên, sau này khi em rời xa thế giới này rồi, chị có còn nhớ em không?
- Có chứ, sẽ rất nhớ em. Có phải em cũng sẽ luôn dõi theo chị không? Xin lỗi vì không thể làm gì cho em hơn nữa…
- Không đâu, với em như thế này đã là rất tốt rồi. Em cũng sẽ nhớ chị lắm. Mà em quên chưa nói với chị, mấy tháng trước, em không nhớ chính xác nữa, em có gặp anh Anh Tú một thời gian.
- Vậy sao, anh ấy vẫn nhận ra em sao?
- Có chứ, nhưng có phải anh chị có chuyện gì không? Khi đó rõ ràng anh ấy hay cười nhưng cũng rất hay mất tập trung, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì? Hoặc có khi là vì quá nhớ chị?
- Có sao?
- Vâng, anh ấy rất hay ngắm chị. Em thường thấy lắm.
- Bằng cách nào?
- Ở đồng hồ đeo tay của anh ấy ạ.
- À…
Nghe đến đây An Nhiên đã rơi vào trầm tư, cô không biết thời gian qua anh đã sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799781/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.