Anh Tú chờ đợi một lúc vẫn không thấy ai lên tiếng, cậu cũng không biết phải làm sao mới đúng. Trong lòng cậu lúc này đang rối như tơ vò, dù không thể nhìn được người trước mặt đang trong trạng thái gì nhưng cậu biết chắc chắn tâm trạng của cô không tốt. Nhưng cậu ngàn lần không thể nói cho cô biết cậu đã hối hận vì cố gắng rời xa cô, hối hận vì đã nói dối mọi thứ. Cậu thấy mình thật tệ, nhưng đổi lại An Nhiên có thể nhìn được thế giới thì dù cô không bao giờ nhìn đến cậu nữa cũng coi như một sự đánh đổi rất đáng.
Chỉ là ngay lúc này khi nghe tên cô, khi biết cô đang hiện diện ở đây thì tim cậu đã bị lệch đi vài nhịp, cậu bối rối không biết phải nói gì hay làm gì, đành lật đật nói lời xin lỗi rồi quay lưng bước đi, dù cậu không biết hướng mình sẽ đi là đến đâu, nhưng ít nhất nó chính là không phải tiến về phía An Nhiên.
- Anh đứng lại!
Anh Tú nghe thấy thì bước chân đang dở cũng rút lại lập tức, anh thầm cười trong lòng, đúng là giọng nói của cô ấy, thứ mà cậu ngày đêm nhung nhớ. Rõ ràng An Nhiên đang hét lớn nhưng cậu nghe thế nào cũng thấy tâm mình mềm nhũn, bao nhiêu sự cứng rắn của lý trí đều tan biến, nhưng Anh Tú còn chưa quay mặt lại…
- Anh nghĩ anh vĩ đại lắm sao? Anh nghĩ anh làm việc tốt thì em phải cảm ơn anh sao? Anh vì cái gì mà phải biến bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799780/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.