Thời gian trôi qua thực nhanh, mới đó mà cũng đã hết nửa năm nữa rồi. An Nhiên vừa nghe điện thoại của mẹ xong thì nước mắt cũng dưng dưng trực rơi thành dòng. Anh Tú vừa từ trong nhà tắm bước ra, tóc cậu vẫn còn đọng những giọt nước chưa kịp lau khô nhưng nhìn thấy một An Nhiên như vậy thì không khỏi suốt sắng hỏi han. An Nhiên lại chỉ ngước mắt nhìn cậu mà không nói, dường như đang rất uỷ khuất chuyện gì đó.
Cậu cũng không hỏi nữa, chỉ kéo cô lại gần mà sấy khô tóc cho cô trước, từng cử chỉ vô cùng thuần thục chắc chắn là làm mỗi ngày nên mới được như vậy mà thôi.
Quả thật từ khi Anh Tú nhìn lại được, cậu một lòng yêu chiều An Nhiên đến hư, là hư trong khuôn khổ của cậu.
- Em nhớ nhà phải không? Tết này chúng ta về chơi nhé, còn hơn một tháng nữa, anh sẽ sắp xếp công việc.
- Nhưng việc ở phòng thí nghiệm của ba anh em mới đang tiếp xúc còn chưa nắm rõ đã nghỉ có phải không nên không?
- Nhưng em còn cả tương lai gắn bó với nó, chậm đi một chút cũng không thành vấn đề.
- …
- Anh sẽ nói chuyện với ba, ông đâu có khó khăn như thế, lại còn rất thương em, nếu không sao ba có thể yên tâm giao lại nơi tâm huyết cả đời mình cho em chứ.
- Thật không?! nhưng bây giờ em đói rồi.
- Được, chờ anh hai mươi phút.
Anh Tú muốn chăm cho cô mập lên dường như thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-lai-nho-anh-roi-that-su-rat-nho-anh/2799779/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.