Mỹ Linh đi trước còn Hạ Băng đi sau, nhỏ không muống đi thang máy nên phải đi bằng cầu thang và kéo nó đi cùng. Lên lầu xong thì thấy Minh Hoàng và Anh Tuấn, hai người ngồi đứng không yên, nhìn vẽ mặt lo lắng và củng đang rất tức giận, Mỹ Linh thấy vậy liền lo sợ, kéo Hạ Băng xuống lầu, nhìn vẽ mặt đang lo sợ của Mỹ Linh thì nó cảm thấy cái gì đó đang rất là bất thường, không hiểu chuyện gì nó liền hỏi.
"Mày làm cái quoái gì vậy, tự nhiên kéo tao xuống đây làm gì, phòng của mày và tao ở trên kia mà"
"Cái con tác giả đối xữ với chúng ta rất tệ, mày không nên lên thì tốt hơn" Mỹ Linh liếc nhìn cái con tác giả đang viết rồi nói nhẹ nhàng nói với Hạ Băng.
Hạ Băng không biểu gì cả, tại sao lại không lên lầu, chẳng lẽ Mỹ Linh thấy gì sao. Nó nhìn nhỏ với ánh mắt mệt mỏi và rất muống đi ngủ.
"Mày định cho tao đứng ngoài này tới sáng luôn à, không định cho tao ngủ trong phòng ký túc xá hả mày" Hạ Băng kéo tay nhỏ đi lên cầu thang nhìn thẳng thì thấy hai cái người có cái thân hình quen quen. Họ nhìn Hạ Băng và Mỹ Linh rồi đi lại gần, khi thấy hai khuôn mặt đầy sự lo lắng và tức giận Hạ Băng liền biết tại sao cái con tác giả lại ác ôn tới vậy.
"Em đã ở đâu, khi giờ học kết thúc" Minh Hoàng trầm giọng nói
"Em... em.... em phải ở lại lớp để dọn dẹp" Hạ Băng cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vo-cua-anh-mai-mai-la-vo-cua-anh/2057040/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.