Hết giờ học bọn họ chuẫn bị đi về ký túc xá, nhưng lại bị bắt ở lại, vì tới lớp trễ nên phải lâu dọn phòng học, đúng là mấy người giàu xả rác có khác, còn tệ hơn mấy người nghèo nữa, giấu rác kỷ ghê làm mất thời gian của hai chúng nó, Mỹ Linh thấy ba bịch rác trước mặt liền tức giận.
" tổ cha mẹ mày, tao chửi hết dòng họ tổ tiên nhà mày, không biết bỏ vào thùng rác à... bọn bây không có tay à!!!" Nhỏ tức đến điên lên. La hét om xồm
"Mày chửi ghê vậy, tổ tiên dòng họ của bọn nó đâu có làm gì với mày đâu, mà mày chửi làm gì, mất công, lo dọn đi" nó mệt mỏi nói, cầm một lúc ba bao rác.
"Đúng là một ngày xui xẻo" khóc không ra nước mắt
Dọn dẹp xong thì Hạ Băng và Mỹ Linh đi ra ngoài nhìn bầu trời sắp tối liền đi tìm ký túc xá của mình, bác bảo về đi tới từng lớp để khoá cửa phòng.
"Chiều nay mà bị lạc đường nữa, tao sẽ đi tự tử ngay lập tức" Hạ Băng vừa nói, đứng ở dữa sân trường. Không biết nên đi hướng nào, còn con Mỹ Linh thì chảy dòng dòng như một con điên. Không có cách nào khác liền vào phòng của thầy hiệu trưởng, như khi tới thì lại không có một ai. Trời củng đã bắt đầu tối đi.
"Các thầy cô đi đâu hết rồi" Mỹ Linh hỏi nó
"Mày hỏi tao, thì tao biết hỏi ai, mai mốt tao nên học cách dùng cái bản đồ mới được" Hạ Băng quyết tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vo-cua-anh-mai-mai-la-vo-cua-anh/2057039/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.