Vào một buổi sáng đẹp trời, Hạ Băng và Mỹ Linh thức dậy cùng một lúc ăn sáng xong thì đi học, để lại Anh Tuấn và Minh Hoàng ở lại, từ nay trở đi hai bọn họ sẽ học ca chiều.
"Thái Dương về rồi kìa" một trong nữ sinh hét lên
"Thái Dương, em nhớ anh"
"Thái Dương, cuối cùng anh củng về, bọn em nhớ anh chết đi được"
Cả lớp bắt đầu náo nhiệt lên
Thái Dương và Hạ Băng cuối cùng củng chạm mặt nhau, nó bất động khi thấy một bộ mặt quen thuộc đang tới gần mình, Thái Dương mỉm cười như một lời chào hỏi, trong Thái Dương chẳng khác gì hồi xưa, đúng là mấy lâu nay không gặp lại cảm thấy Thái Dương trước mặt nó, thật sự rất xa lạ, nó không thể với tới được, cô cười nhạt, tất cả học sinh cứ nhìn vào Thái Dương và Hạ Băng một cách kỳ lạ.
"Lâu quá không gặp" Thái Dương nhìn nó nói
"Ừm, lâu quá không gặp" nó cười nhạt nhìn xuống, thấy tay anh đã có một chiếc nhẫn nó nhìn lên.
"Kết hôn rồi à" nó hỏi
"Ừm, anh xin lỗi, anh định nói với em nhưng em đã không có ở nhà."
"Hạnh.....phúc nhá!"
Dù sao nó củng có Minh Hoàng rồi, nó không muốn để lại những ký ước về anh nữa. Nó không muống quay về đó một lần nào nữa. Bọn họ sẽ kếtthúc một cuộc tình lãng lạng từ nay trở đi, không còn đau khổ nữa.
"Ừm, chúng ta trở về thành bạn nhá"
"Ừm"
"Chào bạn tớ là Thái Dương, lớp 11, cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vo-cua-anh-mai-mai-la-vo-cua-anh/2057041/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.