Ngày thứ ba bị đưavào bệnh viện, cơn bão đã đi qua, mặt trời xinh đẹp giữa hạ đang vươnmình chói chang, nhưng Quan Cạnh Phong vẫn chưa tỉnh.
“Đầu anh ấy bị va đập dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nhưng không nghiêm trọng lắm, tôitin là anh ấy sẽ tỉnh sớm thôi”, đây là lời giải thích của bác sỹ. Nhưng hết ngày này qua ngày khác, những giỏ hoa mượn cớ thăm hỏi bệnh tình để tạo mối quan hệ đã chất kín đầy hành lang bên ngoài phòng bệnh rồi màanh vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.
Trong quãng thời gianđó, ông Doãn bà Doãn đến thăm mấy lần, bà Vương cũng đến hai lần, đa sốthời gian còn lại đều là Doãn Thần Tâm và Tả Diên Thanh ở đây. Thần Tâmgần như biến thành một bức tượng ngồi bên giường bệnh nắm tay Quan CạnhPhong, còn Tả Diên Thanh phần lớn thời gian ngồi bên cạnh cửa sổ đọcsách, hoặc là đi đi lại lại, rót nước pha trà, phụ trách đuổi khéo những người không biết được tin tức từ đâu mà đến thăm bệnh.
“Cô vềnhà nghỉ ngơi một chút đi, mấy đêm liền cô không chợp mắt rồi”, khi mànđêm của ngày thứ ba buông xuống, Tả Diên Thanh đứng sau khuyên nhủ cô.
“Tôi không buồn ngủ.”
“Cơ thể không chịu được đâu.”
“Không đâu”, cô nắm chặt bàn tay Quan Cạnh Phong, như thể sợ hãi sẽ bỏ lỡ bấtcứ một dấu hiệu tỉnh lại nào, “Tôi nhất định phải ở lại đây đợi đến khianh ấy tỉnh dậy”.
Cô nhìn anh, cuối cùng cũng quay đầu lại: “Côvề trường học trước đi, tiện thể đến phòng chủ nhiệm khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-trong-mat-anh/2085516/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.