Type: Thùy Miên
“Cô Doãn không có gì đáng lo nữa, chỉ là sợ quá ngất đi thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh.”
“Được, được, ơn trời ơn đất…” Giọng nói quen thuộc với tiếng khóc vang đến tai cô. Tất cả trở lại trạng thái bình lặng, không còn tiếng gió to, tiếngsóng lớn nữa, cũng không còn tiếng dạy dỗ phẫn nộ đó nữa, trong phòngyên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ lúc có lúckhông.
Đau đầu quá!
“Thần Tâm, Thần Tâm… Ông ơi, Thần Tâm tỉnh rồi!”
“Thần Tâm, Thần Tâm, con có sao không?”
…
Vừa mở mắt, trước mắt cô là hai gương mặt đầy lo lắng, Thần Tâm đỡ cái đầuđau đến mức sắp nổ tung, lạ lùng hỏi: “Con đang ở đâu đây?”
“Ởbệnh viện.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trước khi ông Doãn, bà Doãn lên tiếng, nơi phát ra âm thanh đã bị gương mặt quá gần của hai ông bàche khuất.
Doãn Thần Tâm chau mày, Doãn Đông Lâm và Từ Mỹ Vân mới lùi lại, để cô nhìn ra chỗ vừa phát ra âm thanh đó.
Không hề hợp thời, hợp cảnh, khi cô vừa mở mắt ra nhìn, gương mặt không chút biểu cảm nào của Tả Diên Thanh lọt vào tầm mắt cô.
Thần Tâm tối sầm mặt lại: “Cô đến đây làm gì?”.
“Tôi đến làm gì?” Cô ta hừ một tiếng, mặc cho lúc đó Doãn Đông Lâm và Từ MỹVân đều ở đó, hai người mà trong lần gặp mặt trước đây, Quan Cạnh Phongdặn dò cô ta phải để lại ấn tượng tốt đẹp với họ, bây giờ họ đều đang ởđây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-vi-sao-trong-mat-anh/2085515/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.