Sau ngày hôm đó, anh ở bệnh viện không lâu sau thì cũng xuất viện về nhà, phải nói việc anh nằm viện cũng là một gánh nặng về tài chính không hề nhỏ của ông cụ, ông phải chạy đôn chạy chạy đáo mượn tiền cho anh nằm viện. Khi biết việc này, anh ngay lặp tức xin bác sĩ cho anh xuất viện về nhà, cũng có thể anh không bị thương nặng nên đề xuất của anh liền được chấp thuận.
Anh về nhà cũng là được vài tuần, từ ngày về anh luôn cố gắng phụ giúp ông chuyện nhà, như sửa lại mái nhà hay sửa ổ điện.... Những việc anh có thể làm đều cố gắng làm cho trọn vẹn bởi anh biết không có hai ông cháu họ chấp nhận cho anh ở nhờ thì có lẽ bây giờ anh đã lưu lạc đầu đường xó chợ.
Còn về phần A Nguyệt từ khi có anh cô bé cười nhiều hơn, mỗi buổi sáng sớm cô không còn chỉ chào mình ông mà còn có anh, hay trong bữa cơm thường ngày cũng có thêm cái chén đôi đũa, bữa cơm tuy không có thịnh soạn gì chỉ là những món rau luộc hay con cá chiên nhỏ mà thôi, nhưng có lẽ vì sự góp mặt của anh đã khiến cho bữa cơm càng thêm ấm cúng hơn bao giờ hết.A Nguyệt rất thích anh, lúc nào cũng là cái đuôi nhỏ đi theo anh hết, anh làm gì cô cũng phụ, nhiều lúc ông hay đùa rằng cô có anh trai nên quên cả ông mỗi lần như vậy cô bé đều phồng má chu môi miệng cứ mấp máy con không có.
Lúc trước mỗi lần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-cua-anh/3599492/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.