Nhận thấy ánh nhìn thiện cảm cùng với cái nắm tay khích lệ, anh nhìn cô bé mỉm cười nhẹ tay cũng đã giơ lên trên không trung rồi dịu dàng đáp xuống trên đỉnh đầu A Nguyệt xoa nhẹ, miệng bảo " không sao" để cô bé yên tâm mà không phải lo cho anh
Ông cụ nhìn thấy cảnh này,trong đôi mắt cũng hiện lên ý cười, gật đầu như đang vừa ý việc gì đó, bước tới gần A Nguyệt tay đặt lên vai cô vỗ nhẹ, cô cũng xoay người nhìn lại ông, trong mắt ông bây giờ càng hiện lên ý cười rõ hơn, ông khụy người ngồi xuống hướng A Nguyệt hỏi chuyện:
" A Nguyệt à, con còn nhỏ anh Minh không? Anh trai của Tiểu Linh á"
A Nguyệt nghe ông hỏi đột ngột như vậy thì hơi bất ngờ nhưng cô vẫn trả lời ông lễ phép:
" Dạ, đương nhiên là con nhớ rồi"
Nhắc tới anh Minh A Nguyệt chỉ càng thêm ngưỡng mộ, gia đình chú Tâm cô Lan có hai người con, một trai một gái, con trai lớn năm nay mười tuổi, đang là một học sinh lớp bốn tên Trần Hoàng Minh, con gái nhỏ là Trần Phương Linh sáu tuổi bằng tuổi cô, cô thường gọi là Tiểu Linh.
A Nguyệt ngay từ khi còn nhỏ đã biết mình là trẻ mồ côi, bản thân cô ý thức được cô không phải cháu ruột của ông, cô chẳng qua được ông thương tình mà nhặt về nuôi cũng vì thế cô luôn ép mình hiểu chuyện và trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, cô không cho phép bản thân mình đua đòi hay lười biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-cua-anh/3599491/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.