Hơn mười giờ sáng, Chu Linh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại chói tai. Cô lồm cồm chui ra từ đống chăn bồng bềnh trên giường, thầm nghĩ có khi mình phải đổi nhạc chuông khác thôi, chứ thế này thật là mất giấc ngủ mà.
Chu Linh mắt nhắm mắt mở, cũng không để ý ai gọi đến, trực tiếp nhấn nghe.
- Ai vậy?
- À... quên anh nhanh vậy sao?
Chu Linh vẫn còn lơ mơ, nhìn lại màn hình điện thoại một chút nhưng mắt cay lên vẫn không nhìn thấy, hỏi lại.
- Quên rồi... anh là ai vậy?
Tôn Duật đầu bên kia có chút bất đắc dĩ.
- Tôn Duật, em nhớ ra chưa?
Chu Linh nghĩ một hồi lâu rồi tỉnh cả ngủ.
- A... em nhớ mà. Chắc do vừa ngủ dậy nên đầu óc còn lơ mơ thôi. Anh đừng so đo với em nhé.
- Ai thèm so đo với em. Đúng rồi! Chắc em chưa ăn cơm đâu nhỉ. Đi ăn cùng anh đi.
Chu Linh lại mất thời gian nghĩ tiếp, thắc mắc tại sao hôm nay Dương Thành không gọi mình đi cùng. Cũng không biết Dương Thành ăn cơm chưa nhỉ? Nhỡ lát nữa anh gọi cô thì phải làm sao đây. Lúc Chu Linh còn đang rối rắm thì cô đã nhìn thấy một tờ giấy nhớ được dán cẩn thẩn trên bàn trang điểm.
- Chờ em một lát.
Chu Linh cũng chưa tắt máy, ngồi dậy, đi về phía chiếc bàn. Nhìn kỹ tờ giấy, trên đó là một dòng chữ ngay ngắn, gọn gàng...
"Anh biết là em sẽ dậy muộn mà. Haiz... Anh nấu bữa sáng cho em, nhưng chắc bây giờ cũng không cần nữa... Trưa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2412740/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.