Sáng hôm sau, Chu Linh lại tiếp tục đến công ty cùng Dương Thành. Rồi vẫn được Dương Thành ôm lên trên.
Chu Linh tự nghĩ, mình tuy không béo nhưng cũng không nhẹ, vậy mà Dương Thành vẫn có thể ôm đi ôm lại cô như vậy cũng không thở gấp.
Hôm qua cô đã hỏi anh rồi, anh nói gì nhỉ. Anh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô đầy thâm ý, sau đó liền ôm cô lên phòng, làm một vài chuyện mà anh cho là có thể chứng minh bản thân.
Sáng nay, sau khi tỉnh dậy, anh lại nói một câu tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
- Lần sau đừng có hỏi anh vài câu đại loại như vậy nữa.
Nhìn vào đôi mắt đang nheo lại đầy nguy hiểm của anh, Chu Linh lúc đó chỉ biết ngu ngơ gật đầu.
Không hiểu sao, mấy hôm nay cô rất buồn ngủ lại còn rất muốn ăn. Cho nên vừa vào đến phòng làm việc, Chu Linh lập tức vào phòng nghỉ ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh dậy, bên ngoài đã không thấy Dương Thành đâu rồi. Chu Linh cũng biết anh bận lắm, một lát lại đi họp.
Bởi vì hôm qua không nhìn thấy gì nên cô mới suốt ngày ở trong phòng. Ngược lại, hôm nay cô phải đi thăm thú công ty này. Dù sao thì cô cũng không có việc gì làm.
Ngoài phòng làm việc của Dương Thành là nơi làm việc của thư kí. Bây giờ chỉ còn một người ở đó đang làm việc, nhưng không phải Hạ Hiểu Nhu.
Chu Linh nhìn bàn làm việc của Hạ Hiểu Nhu một cái. Nghĩ đến chuyện hôm trước mình đến cô nhi viện thì tay chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2412742/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.