Chương trước
Chương sau
- Lúc trước chồng con bị bắt cóc sao mẹ?
Mẹ Dương nhìn Chu Linh, trầm tư. Sau đó lại thở dài.
- Đúng vậy. Mẹ biết chuyện này không nên giấu con nhưng Dương Thành không thích người khác nhắc đến chuyện này. Nên...
Chu Linh lập tức xua tay.
- Không... con không có ý gì đâu. Chỉ là con thấy chồng con hay gặp ác mộng nên con mới đi hỏi mẹ xem sao.
Nghĩ cũng đúng, Chu Linh lúc trước mà biết chuyện này thì có mà cả đất nước này cũng phải biết, ai mà dám nói cho cô biết chứ. Lại chưa kể Dương Thành đối với Chu Linh lúc trước lạnh nhạt như thế nào.
Vẫn còn một thắc mắc nữa, Chu Linh tiếp tục hỏi.
- Vậy lúc đó chồng con có về cùng một cô bé nào không ạ?
- Lúc đó Dương Thành về cũng cảnh sát chỉ có một mình.
...
Chu Linh về đến nhà, vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Vừa vào đến phòng khách thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn tên trên màn hình trên điện thoại, Chu Linh như được giải tỏa hết băn khoăn, mỉn cười, nhẹ nhàng nghe điện thoại.
- Em nghe.
- Sáng nay em gọi, anh đang trên máy bay, không có nghe được.
- Vâng. Anh ăn gì chưa?
- Anh vừa ăn xong. Em có ăn uống đầy đủ không đấy?
Dương Thành đe dọa, dường như nếu nghe thấy cô trả lời ngập ngừng thì sẽ có chuyện.
- Em đương nhiên ăn đầy đủ rồi.
Dương Thành nghe Chu Linh chắc chắn như vậy mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
- Sáng nay có chuyện gì mà gọi cho anh vậy?
Chu Linh nhanh chóng suy nghĩ.
- Chỉ là dậy không thấy anh... Có chút nhớ anh nha.
Dương Thành ở đầu bên kia ho khan, tim đập có chút nhanh, lần đầu tiên có cảm giác lúng túng không biết nên nói gì.
Thật buồn cười!
- Khụ... anh sắp vào họp rồi. Tắt máy đây.
- Khoan đã...
Chu Linh thấy Dương Thành tắt máy vội như vậy, nhìn điện thoại cười khẽ. Không ngờ anh cũng có lúc xấu hổ.
Thêm khoảng 2 phút nữa điện thoại Chu Linh hiện lên tin nhắn của Dương Thành. Cô lấy làm lạ mở ra, rõ ràng vừa mới nói chuyện với nhau xong mà.
"Tối anh gọi cho em.❤"
Mặc dù nhìn lại hình trái tim này lần nữa nhưng Chu Linh vẫn nhịn không được có chút xấu hổ, hai tai hồng hồng.
Cũng đã thành vợ chồng rồi mà còn làm mấy cái chuyện trẻ con quá.
...



Buổi chiều, Chu Linh nhàm chán đi dạo trong vườn nhà, đi một mạch liền tới bể bơi sau nhà. Chu Linh nhìn mãi đến khi hai mắt phát sáng. Cô lại chạy vào trong nhà một lần nữa, khi đi ra đã mặc một bộ đồ bơi liền thân có vẻ kín đáo nhất trong số tất cả những bộ đồ bơi của cô. Nhưng Chu Linh vẫn cảm thấy có chút không quen.
Chu Linh thầm nghĩ nhất định phải huyết tẩy tủ quần áo đó mới được. Rõ ràng một phòng quần áo nhưng đến khi cô chui vào thì luôn cảm thấy không có gì để mặc hết. Bộ thì quá rách, bộ thì quá mỏng, bộ thì quá hở hang.
Nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị đánh bật sau khi cô nhảy vào trong hồ bơi. Vùng vẫy một hồi cô mới leo lên khỏi hồ bơi.
Nói thật thì từ lúc cô xuyên đến giờ, cô vẫn còn chưa được chơi đươi hồ bơi vui vẻ như thế này.
Sau khi thay đồ xong thì mới chỉ có 4 giờ chiều, Chu Lihn ngẫm nghĩ một lát, dù gì thì cũng cần mua thêm vài bộ quần áo khác mà bây giờ cô cũng đang rảnh. Không bằng đi luôn bây giờ.
Ừm... Thật ra thì hôm nào cô cũng rảnh, được chưa...
Nhưng mà nghĩ mãi... hay là vẫn thôi đi...
Hiện giờ mắt cô còn không sao, nếu đến lúc đi mà nó giở chứng chập chờn thì thật là cô không ứng phó nổi.
Sau khi khai thông tư tưởng... Chu Linh bèn nằm vật ra giường, quyết định đi ngủ. Trước khi ngủ vẫn còn cân nhắc việc lôi Dương Thành đi mua sắm cùng mình.
Coi như chủ ý này cũng không tệ đi. Chu Linh mỹ mãn đi ngủ.
...
Chu Linh ngủ một mạch đến tối cũng không biết đói mà dậy. Mãi cho đến khi có một tiếng điện thoại vang lên, cô mới uể oải nghe máy, nhìn rõ tên trên màn hình điện thoại Chu Linh liền tỉnh táo hơn phân nửa. Nhưng dù vậy cũng không ngăn cản được giọng ngái ngủ của cô.
- Dương Thành...
- Em đang ngủ?
Dương Thành vừa nghe ra giọng của cô thì liền biết cô vừa ngủ dậy. Vậy thì chắc chắn bây giờ còn chưa ăn gì đi.
Chu Linh đầu này vẫn ngây thơ cười cười, không hề cảm nhận được nguy cơ. Ngây ngô đáp lại.
- Anh giỏi vậy. Còn biết em mới ngủ dậy.
- Vậy em còn chưa ăn gì?
Đến lúc này, Chu Linh mới như quả bóng xì hơi, im lặng không nói gì. Nhưng trong lòng lại bất mãn về thái độ làm chồng của anh. Gọi về cũng không hỏi han gì chỉ suốt ngày bắt cô ăn. Bộ cô là heo sao? Chu Linh vừa nghĩ như vậy liền đưa tay véo mặt sau đó lại sờ sờ bụng.
May mắn còn chưa trở thành heo...
Nhưng mặc dù bất mãn như bậy nhưng đến khi nói chuyện với Dương Thành cô vẫn rất ngoan ngoãn trả lời.
- Em liền đi ăn đây. Nếu không còn chuyện gì em tắt máy nhé.
- Chưa được. Em còn quên một chuyện nữa.
- Không, em chỉ quên chưa ăn thôi.
Dương Thành im lặng không nói. Chờ Chu Linh tự hiểu ra.
- À... Chúc anh ngủ ngon...
Dương Thành chỉ biết thở dài.
- Ngủ ngon.
Dương Thành tắt máy xong, nhìn vào màn hình TV trước mặt. Trong TV, nam nữ chính còn đang tình tứ hôn chúc ngủ ngon qua điện thoại.
Đã như vậy nữ chính trong phim còn ngốc hơn cả Chu Linh.
Thế mới biết phim từ trước đến giờ toàn là lừa người.
Dương Thành tắt TV, nhìn màn hình đen kịt kia một lúc, sau đó liền bước về phòng ngủ đi ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.