- Lúc trước chồng con bị bắt cóc sao mẹ?
Mẹ Dương nhìn Chu Linh, trầm tư. Sau đó lại thở dài.
- Đúng vậy. Mẹ biết chuyện này không nên giấu con nhưng Dương Thành không thích người khác nhắc đến chuyện này. Nên...
Chu Linh lập tức xua tay.
- Không... con không có ý gì đâu. Chỉ là con thấy chồng con hay gặp ác mộng nên con mới đi hỏi mẹ xem sao.
Nghĩ cũng đúng, Chu Linh lúc trước mà biết chuyện này thì có mà cả đất nước này cũng phải biết, ai mà dám nói cho cô biết chứ. Lại chưa kể Dương Thành đối với Chu Linh lúc trước lạnh nhạt như thế nào.
Vẫn còn một thắc mắc nữa, Chu Linh tiếp tục hỏi.
- Vậy lúc đó chồng con có về cùng một cô bé nào không ạ?
- Lúc đó Dương Thành về cũng cảnh sát chỉ có một mình.
...
Chu Linh về đến nhà, vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Vừa vào đến phòng khách thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn tên trên màn hình trên điện thoại, Chu Linh như được giải tỏa hết băn khoăn, mỉn cười, nhẹ nhàng nghe điện thoại.
- Em nghe.
- Sáng nay em gọi, anh đang trên máy bay, không có nghe được.
- Vâng. Anh ăn gì chưa?
- Anh vừa ăn xong. Em có ăn uống đầy đủ không đấy?
Dương Thành đe dọa, dường như nếu nghe thấy cô trả lời ngập ngừng thì sẽ có chuyện.
- Em đương nhiên ăn đầy đủ rồi.
Dương Thành nghe Chu Linh chắc chắn như vậy mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
- Sáng nay có chuyện gì mà gọi cho anh vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2412738/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.