Nóng, cơ thể tôi vô cùng nóng. Từng khớp xương như rã rời, không một chút sức lực. Cơ bắp co rút, nhói lên từng trận khiến tôi đau đến tê dại. Ý thức tôi hoàn toàn chìm vào một màu đen u ám không chút lối thoát….
Tôi cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi màn đêm nhưng lại nhận ra mình không thể cử động. Từng cơn ác mộng cứ vồ lấy tôi, ngấu nghiến tôi trong sự khát máu và điên dại. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi tôi lại gặp lại những thứ ác mộng này, những thứ mà ngày xưa gần như làm bạn với tôi mỗi đêm???
Tôi co rút, tôi cảm thấy mình thật bất lực và đau đớn. Tôi đã cố trốn chạy nhưng vẫn không thể nào thoát được số phận, hay nói đúng hơn, là danh phận, thứ danh phận đáng nguyền rủa đó…
Tôi chạy, chạy mãi, chạy mãi trong màn đêm đen nhứ muốn thí cả mạng mình cho đến lúc kiệt sức, buôn xuôi tất cả thì bỗng nhiên, một đôi tay nắm lấy tay tôi, mang hơi ấm từ đôi tay đó sang tay tôi, mang bình yên đến cho tâm hồn đang hoảng loạn của tôi. Tôi tay này là của ai?? Và sự an toàn này nữa, nó đến từ đâu?? Và tại sao???
***
Hắn nắm lấy tay nó, đôi tay nó vẫn còn lạnh ngắt. Nhớ lại khi nãy, hắn vẫn còn thấy sợ. Nó đau đớn trên chiếc giường trắng, nó la hét, nó cắn răng cho đến bật máu, nó như trở nên cuồng dại. Hắn lau đi mồ hôi trên vần trán ướt đẫm của nó mà lòng khẽ đau. Nó đã phải trải qua những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-hoang-trai-tim-anh/117965/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.