Ở bệnh viện hay về với anh? 
Mình ghét bệnh viện! 
-"Về nhà nào? Anh dọn ra ở riêng rồi à?" 
Mình trách, anh Hoàng mình nói. 
-"Anh xem, nó lẫn lộn hết rồi, nhiều lúc thời gian cũng chẳng phân biệt nổi, em sợ..." 
-"Sao anh lại gọi anh An là anh? Anh ấy kém tuổi anh mà." 
Chị mình chửi mình. 
-"Mày im mồm đi Nguyệt ạ!" 
Anh bảo chị mình bình tĩnh, rồi đáp. 
-"Ừ, anh mới ra ở riêng!" 
-"Thật à?" 
-"Ừ, Nguyệt này, lúc nãy bác sĩ nói thần kinh em có vấn đề, có phải không?" 
Ông bác sĩ nào mà láo thế chứ, mình vội vàng trả lời. 
-"Không, không, anh đừng có tin!" 
-"Ừ, vậy em nói cho anh biết, chuyện xảy ra trước khi em gặp tai nạn được không? Em còn nhớ chứ?" 
-"Anh thật, chả phải hai đứa mình về nhà anh ăn cơm, sau đó anh đèo em về, sau đó bị ngã xe còn gì?" 
Mọi người nhìn mình lạ lắm, có mỗi anh xoa nhẹ vào lưng mình, nói được rồi, anh tin mình không có bệnh, giờ về anh chăm sóc, ba mẹ cũng vất vả nhiều rồi. 
Nghe vậy, mình đồng ý theo anh về nhà! 
Thế đấy, cuối cùng mình cũng được xuất viện. Chưa bao giờ thấy mặt trời toả nắng chói chang đến vậy! 
Mình mặc chiếc váy màu xanh lá cây, anh chị và ba mẹ dặn mình ngoan, không được quấy anh, kiểu như trẻ con không bằng, mọi người thật lắm chuyện, mình lớn rồi mà. 
Tự nhiên, mình thấy mình bình thường, còn tất cả mọi người mới hâm. 
Chị mình còn ôm mình thật chặt, bà ấy dặn dò. 
-"Mau khỏi bệnh Nguyệt nhé, rồi tao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/36257/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.