Không muốn làm anh lo lắng, mình cố lảng lảng đi vào trong nhà. 
Anh cũng lặng lẽ đi theo mình, tới lúc mình ngồi xuống ghế sofa, anh mới hỏi. 
-"Người nhọc hả em?" 
Anh nhìn mình! 
Tất nhiên, đàn bà con gái, ai chả muốn khiến người yêu đắm đuối như con cá chuối. 
Cũng tự thấy bản mình mâu thuẫn, bởi ngày trước, mình thường mè nheo, bảo anh chẳng bao giờ ngắm em say sưa như ngắm cái Iphone đó cả. Bây giờ, mỗi lần anh nhìn mình, lại cảm thấy không thoải mái. 
Cảm giác như anh nhìn thấu tâm tư mình vậy, thấy rất bối rối. 
Và chẳng hiểu sao, cứ luống cuống kiểu gì, không tài nào mà nói xạo được. 
Đành khai. 
-"Em...em hơi đau đầu...chỉ hơi hơi thôi..." 
Anh đứng dậy, không nói gì cả. 
Anh bị sao vậy? 
Chẳng phải mọi khi, anh sẽ cưng, sẽ nịnh mình đủ kiểu sao? 
... 
'Trời ơi bảo bối của tôi bị đau như nào, làm sao mà đau?" 
"Ra đây tôi xem nào, ngồi lên lòng nào..." 
"Cái gì làm bảo bối đau, anh đánh chết nó nhé!" 
"Trùi ui tôi là tôi thương cục cưng này nhất trên đời đấy, xem nào, trời ơi xinh quá, yêu quá..." 
"Cuộc đời này, không có Nguyệt thì anh biết sống làm sao đấy? Chắc anh chết mất thôi..." 
Khác với bọn đầu gấu mình hay chơi cùng, anh là người nho nhã, lời nói câu từ rất ngọt ngào, nghe như rót mật vào tai vậy, nhiều khi khiến bạn bè, nhân viên của mình ghen tỵ chết đi được. 
Em là nhà, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3093999/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.