-"Bệnh nhân có thể gặp cú sốc lớn, cộng thêm tai nạn vừa rồi nên choáng, cả nhà cứ bình tĩnh..." 
Anh, sao anh lại gọi mình là bệnh nhân? 
Anh trao đổi gì đó với ba mẹ mình, rồi đi thẳng, mình không đành lòng, định đuổi theo, khóc lóc, nhưng bị anh chị mình giữ lại, chị mình còn mắng. 
-"Điên rồi, Nguyệt...mày điên nặng rồi..." 
-"Nga, con từ từ dỗ em, nó mới bị choáng..." 
Mẹ mình ôm mình, an ủi, nói anh đi một lát rồi về. 
Những ngày hôm sau, mình đều thấy anh vào thăm mình. 
Nhưng cả nhà mình thì lại khẳng định đó không phải là anh, mình tức lắm. Lúc mình thấy anh, gọi tên anh, thì mẹ mình lại bảo là bác lao công. 
Lúc khác, ba mình lại nói, người mình gọi là chú bảo vệ. 
Rõ ràng có lần mình nắm được tay anh rồi, thằng em mình còn ngăn, nói mình tỉnh lại đi, là cán bộ y tế. 
... 
Mình kiểu hỗn loạn luôn, tại sao cả nhà cứ lừa dối mình như vậy, mình không hiểu? Hay vì anh đã từng phản bội mình, nên giờ mọi người không muốn cho anh gặp mình? 
Mình từng rất ghét anh, nhưng rõ là anh đã xin lỗi mình, mong mình tha thứ rồi mà, mình cũng sẽ cho anh cơ hội nữa. 
Mình kể cho gia đình, mọi người đều nói mình nghỉ ngơi, chuyện đó không phải là sự thật, do mình gặp tai nạn nên bị ảo giác. 
Tất cả, chẳng ai tin lời mình cả, mình hoang mang lắm. 
Một hôm ngủ dậy, mình thấy người khang khác, mình lại thấy mình buồn nôn, mình nhớ mang máng hôm qua mình đi khám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/36256/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.