Rạng sáng đang say giấc nồng thì nghe tiếng đổ vỡ dưới nhà, mình hãi quá khoác tạm cái áo rồi đi xuống. Ôi trời, không hiểu ai chọc ba? 
Cớ làm sao mà đại ca giận đến thế? 
Bình cổ lọ quý sưu tập bao năm đập bằng hết. 
-“Bà biết rồi phải không?” 
-“Ông làm gì phải tức vậy? Mình không cho được con gái máu thì tìm người khác cho chứ sao?” 
Con Vi nguy quá bị thiếu máu? 
Đôi hạc lớn trưng bày trước cửa vỡ tan, mình sợ quá phải nép gọn vào góc cầu thang, vậy mà mẹ vẫn điềm nhiên cười khẩy được. 
-“Bà còn nói đểu được à?” 
-“Chỉ là không cùng nhóm máu thôi mà? Ông cứ bình tĩnh…” 
-“Mịa kiếp, bà xem đi, bà còn cãi được? Tôi chắc chắn bà biết. Bà biết từ bao giờ?” 
Giấy tờ văng xuống đất, mẹ chẳng buồn liếc luôn. 
-“Xét nghiệm ADN giờ cũng nhanh quá nhỉ, hay cứ làm lại đi cho chắc!” 
-“Bà…hôm nay tôi giết bà…” 
Ghê quá, hai tay ba đã siết chặt cổ mẹ rồi, mình toan lao ra mà có người đã ôm giật lại, còn thì thầm không sao đâu. 
Đúng là không sao thật. 
Chỉ thấy từng câu từng chữ của mẹ đả kích ba ghê gớm. 
-“Giết thì giết chứ tôi sợ ông à? Ngay từ khi xét nghiệm ADN cho thằng Trung và ông tôi cũng tiện tay xét nghiệm luôn cho ông và nó.” 
-“Bà…sao bà không nói?” 
-“Cần gì phải thế, ông sáng suốt lắm cơ mà, ông nghe người ngoài về đánh đập con trai tôi, hại nó có nhà mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094245/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.