Chồng mình nói thật nếu không ai động chạm thì ông ấy cũng hiền như bụt ý mà, mới lại việc xử xong thì thôi cũng không ôm thù dai. 
Thằng An kiếm được việc ở công ty ngoài rồi, tính ra thì tổng lương của hai vợ chồng cũng được gần ba chục triệu, ăn uống ba mẹ lo cả, mình thấy thế là quá rủng rỉnh rồi mà thế éo nào đi qua là nghe tiếng cãi nhau ỏm tỏi luôn. 
-“Tưởng anh giỏi giang lắm, có thỏi son mà cũng không mua được cho vợ.” 
-“Em một vừa hai phải thôi chứ, son một triệu hai triệu còn lo được chứ “son kim cương” như thế thì móc cống ra à?” 
-“Thế mới bảo anh kém cỏi đấy, ngu hơn con bò, biển thủ thì cũng phải khéo chứ…” 
-“Thôi được rồi, anh xin vợ, vợ cố gắng để ba nguôi nguôi rồi nịnh nọt cho anh quay lại công ty, anh đảm bảo không làm vợ thất vọng.” 
-“Ba còn chưa mở thẻ cho tôi kia kìa, tại anh đấy.” 
… 
Sướng nó quen khổ đíu chịu được đâu mà. 
Con Vi nó sắp điên rồi. 
Mình hiểu, hàng hiệu đối với nó còn quan trọng hơn ăn cơm vậy, giờ bao nhiêu bộ sưu tập ra đời rồi mà chị ấy lần lượt vuột mất thì ức là phải thôi. 
Suốt ngày lải nhải đi lải nhải lại, nói ra nói vào, chửi chồng hơn hát hay. Thằng An xưa này thì thuộc dạng cực kì giỏi nhẫn nhịn vì nghiệp lớn, nhưng kiểu con giun xéo lắm cũng quằn ý, rốt cuộc thì cũng có ngày bùng nổ. 
-“Cô nói ít đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094242/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.