Mọi chuyện cũng ổn ổn yên bình rồi, trừ một việc là mình mãi chẳng có tin vui.
Lúc đầu không để ý nhưng sau lâu quá phải đi khám, bác sĩ nói ảnh hưởng của việc xảy thai lần trước nên khó.
Hai vợ chồng thử đủ loại tư thế phương pháp, từ uống thuốc bắc đến thụ tinh nhân tạo đều dùng cả rồi mà kết quả rốt cuộc công cốc.
Anh lúc nào cũng động viên, trước mặt ba mẹ còn giấu giếm.
Chồng bảo chồng có tuổi rồi, là lỗi của chồng.
Mình buồn lắm.
Là phụ nữ mà không đẻ được cho người đàn ông mình yêu một đứa nhỏ, ám ảnh mặc cảm cực kì luôn.
Hai cụ không nói nhưng tất nhiên là sốt ruột, lâu dần mọi người càng tốt với mình thì mình lại càng cảm thấy tội lỗi kinh khủng khiếp.
Rốt cuộc hết hi vọng nên phải tìm ba chồng giúp đỡ.
-“Mày suy nghĩ kĩ chưa?”
-“Rồi ba.”
-“Ba mẹ tất nhiên mong cháu, nhưng thế thì cũng thương mày.”
-“Con không sao, ba cứ sắp xếp cho con là được.”
Ba trầm ngâm một lúc rồi bảo.
-“Mày về Hà Nam đi.”
Hả? Tưởng ba cho tới chân trời góc bể nào chứ về đó có mà anh tìm ra ngay à?
-“Yên tâm, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
-“Sao ạ?”
Ba đưa cho mình một tập giấy tờ kêu xem qua, mình vừa xem đại ca vừa giải thích.
-“Tao muốn thâm nhập thị trường ẩm thực lâu rồi nhưng chưa tìm được người, mày là thích hợp nhất. Bây giờ đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094247/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.