Tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện rồi.
Sao mà đời mình, mấy năm gần đây cứ có duyên với cái nơi này thế cơ chứ.
-“Con ranh con, già nửa ngày mới thèm dậy.”
Cái giọng cằn nhằn này, đích thị mẹ Nga.
Mụ ra đây làm gì không biết?
Cả con Hạnh nữa, đang ở Đà Nẵng mà?
Mấy thằng đàn em cũng bâu quanh như ruồi nhặng thế này?
Còn một người nữa, đứng ở góc xa nhất, có vẻ định tiến đến nhưng rồi lại không dám.
Trong phút chốc, tim mình đau nhói, đầu óc buốt lạnh, đến thở ra cũng nặng nề. Ức chế, điên tiết, tiện tay cầm cái cốc phi về phía ấy.
-“Biến!”
Phải chăng anh là khúc gỗ?
Nói không nói, tránh không tránh, chỉ biết đứng lặng thinh.
Cũng may là cốc nhựa, ánh mắt anh chưa từng bi thương đến thế. Thậm chí khi nhìn vào ánh mắt ấy, mình cũng chẳng rõ, rốt cuộc anh sai, hay chính mình mới là người quá đáng?
Rốt cuộc, anh và em, ai đau hơn?
-“Điên à, làm loạn ít thôi! Bọn kia đưa anh ra ngoài đi, tao phải chấn chỉnh lại con dở hơi này.”
Mọi người lần lượt ra, có ông bác sĩ vào khám xong kết luận mình chỉ bị sốc quá rồi ngất đi, không có gì nguy hiểm cả. Ông ấy đi rồi, trong phòng chỉ còn mình, bà Nga và con Hạnh. Bà ấy ném cho mình hộp sữa, quát.
-“Uống chút đi, mày được anh chiều quá rồi, tính tình càng ngày càng không chấp nhận được.”
-“Chị bình tĩnh, chị Nguyệt tâm trạng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094153/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.