Thứ bảy của hai tuần sau đó, mình ra quán sớm hơn mọi ngày, lần này là bắt xe chứ không được người yêu đèo đi.
Hôm qua anh có bạn từ Đức sang chơi. Mà anh ấy bay chuyến đêm muộn nên giáo sư ra sân bay đón mà không đánh thức mình. Sáng nay đọc tin nhắn mới biết, anh đưa bạn về chỗ phố Huế rồi, nói khi nào hai người ngủ dậy sẽ ra quán mình ăn sáng.
Mình tất nhiên tới sớm chuẩn bị, bạn anh mà, cẩn thận kĩ càng một chút cho anh mát mày mát mặt.
Khổ mà hai ông này chắc mệt hay sao, đợi mãi tới 9 giờ còn chưa thấy tăm hơi, thấy mỗi thằng Tùng vừa vào đã oang oang.
-“Nguyệt, làm tôi ít bánh bột lọc nhân tôm to đi…”
-“Tôm éo nào chả thế, mày lắm chuyện.”
-“Bà ý, anh cả mà chỉ cần thích thôi là bà làm ngay đấy, tôi thì mỏi miệng…”
Không biết nó ăn phải cái bả gì nữa, tự dưng lại tị nạnh làm mình đành phải xuống bếp. Lúc lên thì thấy thằng bé đang ngồi nốc rượu rồi, trông rất là sầu đời.
-“Hạnh phúc à, nghĩ người ta hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, mà cuộc sống, nó lại đíu đơn giản như thế…”
Mịa cái thằng dở hơi, đầu đập vào đâu rồi à?
-“Bà nghĩ xem, tôi có nên ích kỉ mà cho bản thân mình một cơ hội?”
-“Hội hiếc éo gì, mày dở à?”
Nó gắp miếng bánh, vừa ăn vừa lèo nhèo.
-“Nếu bà có lấy anh cả thì nhất định không được ở nhà làm nội trợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094151/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.